Hà Bảo Căn là ở đại phòng lớn Hà gia bên kia, là thúc thúc của Hà Kiều Hạnh, làm nghề buôn bán thịt heo, công việc buôn bán của hắn thuận lợi nhất là vào đầu năm và cuối năm, còn những ngày khác thì bán không được tốt.
Lại nói, người ta muốn ăn thịt heo thì phải đến nhà đi mua, chẳng lẽ bán nửa năm rồi nghỉ nửa năm, mà bán cũng được thôi, nhưng mỗi ngày mổ heo, sợ bán không hết thịt, trời tiết nắng nóng sẽ khiến thịt rất dễ bị hôi.
Chỉ có trời mát lạnh, giết mổ ra thì thịt có thể để được nửa ngày hoặc một ngày, nhà hắn mấy năm trước đã chuyển từ trong thôn xuống chân núi, phòng dựa vào sự mát mẻ của núi, không quá thấy mặt trời chiếu rọi vào, ngày hè nóng bức thì mát mẻ, còn mùa đông thì lạnh đóng băng đến chết người.
Ngay cả khi nhà đã dọn đến đây rồi, mà vấn đề vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn. Mỗi khi đến khoảng thời gian này, Hà Bảo Căn lại lo lắng, cũng may năm nay, Trình Gia Hưng bắt đầu làm buôn bán thịt heo xé cay, rồi nghe Hà Kiều Hạnh nói trong nhà có thân thích làm đồ tể, Trình Gia Hưng thông minh như vậy? Nên đã nói với bọn Man Từ, Tiểu Thuận Nhi đi đến nhà Hà Bảo Căn mua thịt, mỗi ngày muôn nhiều hay ít thì nói với hắn một tiếng, để ước chừng gần canh giờ chuẩn bị.
Điều này có thể nói là một đại ân rất lớn, mấy năm nay hầu như mọi người đều thích chọn mua thịt béo, nhiều mỡ, mọng nước, thịt nạc rắn chắc thì bán không được tốt, nghe nói Trình Gia Hưng mỗi ngày cần nhiều như vậy, Hà Bảo Căn thực sự mừng đến phát điên đi được. Từ lúc bọn Man Tử đi qua mua thịt, mỗi ngày thời điểm làm cơm chiều thì Hà Bảo Căn liền bảo con trai mình lấy xương sườn dư hoặc cây xương cốt lớn đưa tới nhà Hà Kiều Hạnh.
Nếu ngươi nói không nhận, thì hắn lại bảo đồ bán không được, cất dữ lại cũng hư, vì thế hãy lấy hầm canh hay nấu thứ gì cũng được, nói xong bỏ đồ đó rời đi.
Vì việc này, mà cha Hà Kiều Hạnh đã tìm đến huynh đệ Bảo Căn của hắn, nói con rể cần thịt, chiếu cố việc buôn bán nhà mình không phải nên sao? Còn khách sáo như vậy làm gì. Hắn đi qua, Hà Bảo Căn còn mời uống chén trà, vừa uống vừa nói: “Ta giết bán mổ thịt heo mỗi ngày đều thừa một sốt có bên ngoài, ở nhà cũng không ăn hết, lão ca ngươi cứ nhận đi, ca nhận lấy ta mới thực sự yên tâm, con rể của ca nghe thấy thì nói là Hà Bảo Căn thúc có tình có nghĩa, sau này vẫn chiếu cố việc buôn bán của nhà đệ! Năm nay ít nhiều nhờ có hắn! Người con rể này trước kia ai nấy đều xem thấy không đàng hoàng, Hạnh Nhi lại là một cô nương tốt như vậy, ca hứa gả nàng cho Trình Gia Hưng, tẩu tử các nàng còn rất đáng tiếc, hiện tại thì sửa lại miệng, nói quả thật đã coi thường đánh giá thấp người ta rồi”.
Nói đến con rể, cha Hà lại cùng người ta nói chuyện phiếm trong chốc lát.
“Đừng nói đến tẩu tử các nàng, ta lúc đầu cũng không thích hắn, Đường thị nói hắn có thể, hắn là một người chu đáo, còn có cha ta……”.
“Ông nội ba nói sao?”.
“Nói thằng nhóc Trình Gia Hưng này nhân phẩm không kém, hắn vì gia đình không có gánh nặng, nên chỉ tuỳ tiện ăn một chút cơm cho qua bữa, sau này thành thân rồi sẽ có biến hoá thay đổi tốt, khuyên ta cũng đừng một gậy đánh chết người ta, thử cùng hắn nói chuyện rồi nhìn lại xem”.
Hà Bảo Căn nghe vậy gật đầu nói: “Người thế hệ trước nhìn người rất chuẩn, ngươi có còn nhớ rõ Tiểu Mai lúc trước không?”.
Tiểu Mai chính là muội muội của Hà Bảo Căn, gọi là Hà Tiểu Mai, lúc trẻ thời điểm làm mai nói muốn gả hôn cho nhà Triệu gia, khi đó bà nội vẫn còn sống, nghe nói trong nhà tính toán như vậy liền không đồng ý, nói con cháu Triệu gia đức hạnh không tốt. Tiểu Mai nhìn thấy Triệu gia cuộc sống quá tốt, sung sướng, mắt thấy không thành thì khóc lóc cầu xin, nhưng dù có khóc lóc thế nào cũng vô dụng, sau cùng gả cho một gia đình khác. Về phần Triệu gia thì sao, về sau càng ngày càng xuống dốc, dần dần cũng lụi không được như trước.
“Lời nói của lão nhân không dám nói là hoàn toàn đúng tất cả, nhưng vẫn đáng tin cậy”.
Hà Bảo Căn lại khen ngợi Trình Gia Hưng vài câu, Hà lão cha nghe được lâng lâng vui vẻ trong người ra về, lúc về đến nhà rồi mới nhớ là quên chuyện chính sự, lần này đi qua là bảo dặn lần tới đừng đưa xương sương với xương cốt đến nữa, kết quả thì vẫn không thuyết phục được gì.
Đây đều là chuyện của mấy ngày trước, xòn ngày hôm nay, Man Tử cùng cha hắn quen đường cầm thịt trở về, và cũng biết được rằng trước kho chiên thịt phải luộc qua nước trước. Phân đoạn này không cần Hà Kiều Hạnh, ai cũng có thể làm được, vì thế Man Tử liền đoạt lấy, đem thịt nấu xong, bỏ ở trên thớt đập vụn, rồi bỏ trong nồi sắt lớn mới gọi Hà Kiều Hạnh vào đứng bếp.
Đông Tử chạy tới vài lần để xem lửa, Hà Kiều Hạnh đem thịt heo xé cay chiên xào xong rồi để cho nguội một chút mới đưa cho Man Tử đi bán.
Thấy mọi người đi rồi, Hà Kiều Hạnh quay lạu nói với Đông Tử, mì lạnh vẫn còn dư, nên tối nay sẽ ăn món này, “Ta về phòng nghỉ ngơi một lát, đệ nói với nương một tiếng, bảo nương nấu cho đại tẩu một bát mì trứng đi, đã đến lúc này rồi nên ta không nghĩ nấu canh nữa”.
Bếp nấu vào mùa đông là thoải mái nhất, còn vào mùa hè thì rất nóng nực. Hôm nay Trình Gia Hưng nói sau này không làm váng đậu cay nữa nàng rất vui mừng, làm thịt heo xé cay so với làm đậu còn nhanh hơn, đặc biệt là bọn Man Tử đã làm gần hết tất cả công đoạn luộc và đập thịt, sau bỏ trong nồi đưa cho nàng, nàng chỉ cần đứng ở trong bếp một lúc là nấu xong, làm xong vào buồng uống chén trà lạnh thật thoải mái.
Hà Kiều Hạnh ngồi ở bên mép giường trong phòng, duỗi tay dưới gối rút ra một chiếc quạt lụa mỏng.
Đây là Trình Gia Hưng lén trộm đưa cái này cho nàng, nói rằng ở trên trấn và trong huyện có rất nhiều cô nương ở nhà dùng cái này, hắn lần trước đi đổi bạc thấy nên mua. Hà Kiều Hạnh nhìn rất thích lắm, nên để ở trong phòng mình, còn đi ra ngoài thì dùng quạt hương bồ trong nhà. Quạt lụa mỏng rốt cuộc là Trình Gia Hưng đưa tặng, nhìn cũng biết mấy trăm văn tiền mới mua được, nàng sợ không cẩn thận sẽ làm hỏng mất.
Hà Kiều Hạnh quạt gió một hồi, sau đó gấp lại, cất quạt, nghĩ một chút, nàng lấy chìa khoá trong túi tiền ra, mở chiếc rương gỗ trong góc phòng ra, lấy quần áo mùa đông đặt ở bên trên ôm ra, rồi ôm rương tiền đến.
Nàng đặt rương tiền trên giường, mở ổ khoá với chìa khoá được buộc bằng sợi chỉ đỏ, tháo ổ khoá xuống, rồi đếm số tiền bên trong đó đã tích góp dành dụm được bao nhiêu trong khoảng thời gian này.
Tất cả tiền ở đây đều do Trình Gia Hưng đưa đến, đây gần như là toàn bộ thu nhập của hắn trong khoảng thời gian này, có bạc vụn, thỏi bạc lớn cũng có, tổng có đến hàng chục lượng bạc.
Lúc trước chưa phân gia không nhiều như vậy, đây là từ sau khi phân gia ở riêng, Hoàng thị đưa cho hắn một khoản tiền, hắn đưa lại đây, sau lại bán thịt heo xé cay, kiếm tiền so với lúc trước còn nhiều hơn, vì thế tiền tích góp cũng nhanh. Theo như cách nói của Trình Gia Hưng, việc mua bán này còn làm đến hai tháng nữa, chờ đến khi kết thúc nàng phải có mấy trăm lượng bạc, đừng nói đến chuyện xây nhà mới, về sau muốn làm cái gì tiền vốn cũng đủ cả.
Hà Kiều Hạnh đem tiền tích góp đếm lại một lần nữa, khoá ổ lại, đem cất hộp tiền đi. Vừa mới đặt vài xong thì nương nàng Đường thị đến gõ cửa, hỏi Hà Kiều Hạnh có muốn ăn mì trứng không? Muốn ăn thì cùng nhau làm.
Hà Kiều Hạnh đếm tiền mất một chút thời gian, coi như nghỉ ngơi cũng tốt rồi. Nàng rút then cửa đi ra ngoài, nói rằng không muốn ăn mì trứng, chỉ muốn ăn một bát mì lạnh trộn.
“Đại tẩu con nói cũng muốn ăn. Nương nói vừa mới sinh con xong, cần phải bồi bổ cơ thể cho tốt cả mẹ lẫn con? Đánh hai cái trứng vào trong sợi mì trắng như tuyết kia, đó mới là thứ tốt”.
Đường thị nấu nước luộc mì, Hà Kiều Hạnh đi cắt rau để làm mì lạnh trộn, hai mẹ con ở trong bếp vừa làm vừa nói chuyện.
“Con rể nói với con như thế nào? Trời nóng như vậy mua bán có tốt không? Những ngày này còn có người ăn đồ cay nóng?”.
“Cũng không phải là đồ ăn nóng bỏng miệng, sao lại không có ai ăn? Hắn nói Trần gia mặt rỗ cũng rất thông minh, sợ thời tiết nóng nực khách tới đánh cược sẽ khó chịu, nên hắn mở một quầy hàng bán trà lạnh, bên trong còn bán nước ô mai, chè đậu xanh ướp lạnh nữa”.
“Nói như vậy số tiền hắn đưa qua đây cũng không ít, hình như còn nói trời mát xuống thì sẽ xây nhà mới, con đã tính toán chưa? Có đủ tiền không?”.
Hà Kiều Hạnh dán sát vào bên tai nương, cười nói nhỏ: “Cho dù xây cả một đại viện lớn cũng đủ”.
“Việc buôn bán thức ăn này tốt như vậy sao???”.
“Hương vị ngon thì có thể kiếm được tiền, nhưng cũng khiến cho con người khá mệt. Nương xem, bọn Man Tử chạy đi, mỗi ngày vội đến đây giúp con, còn phải chạy đi hét to rao bán kiếm tiền, đến lúc đồ trên lưng hết mới về, thực ra con ở đây đứng bếp ngược lại là người nhẹ nhàng nhất”.
Đường thị suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật là không dễ dàng gì, nhưng cũng đáng giá, cho dù tính cả tiền vốn hay công sức bỏ ra thì lãi vẫn rất lớn, hai người bọn họ lần này xem như gặp được quý nhân rồi. Nếu không phải là con rể, đổi lại là người khác, thấy lời lãi tốt như vậy thì đã đá rớt người đi rồi”.
“Trình Gia Hưng nói với con, dù có làm gì đi nữa thì vẫn phải có uy tín, lời mình đã nói ra phải giữ lời, nếu không giữ lời được thì đánh rắm cũng không tính? Về sau hắn có thể không đem lợi nhuận nhiều như vậy cho người, nhưng lần này, lúc này vẫn cần phải cho đi. Man Tử bọn họ là người cũng không tệ, trước chưa có làm ăn buôn bán, hắn cũng bỏ được trứng ngỗng đưa cho Trình Gia Hưng, hiện tại kiếm được tiền cũng không có quanh co, dấu diếm, mà vẫn kiên định, sằng phẳng, là người có thể lui tới được”.
Đường thị nghe gật đầu: “Nương chính là muốn nhắc nhở con, sau này thành thân lập gia đình rồi, muốn kết nhóm làm ăn như thế nào thì phải suy nghĩ phân chia cho cẩn thận, đừng có để người ta thua lỗ mà cũng đừng chia cho quá nhiều. Xem thấy đầu con rể so với chúng ta còn thông minh hơn, con cũng giúp Đông Tử nói chuyện với hắn xem, xem hắn có sẵn lòng mang theo huynh đệ mình không”.
“Nương nói hắn thông minh, con nghĩ không cần con nhắc tới, hắn cũng có ý này rồi”.
“Hơn nữa, hắn dần dần có bản lĩnh, trước mắt không tránh khỏi được có chủ ý, khẳng định có không ít nữ nhân không đoan chính nhìn tới. Con cũng đừng hung hăng mà đem người đẩy ra bên ngoài, cần phải quan tâm chăm sóc đến hắn, ngay cả cha nương chồng bên kia cũng vậy. Nếu không biết hiếu kính như thế nào thì nói với nương, nương sẽ giúp đỡ một tay, sau này con gả đi rồi, có cái gì tốt thì cũng nên nghĩ đến cha nương chồng, may quần áo mới cũng làm cho họ thêm một bộ, có nấu món gì ngon miệng ăn ít đi một chút cũng đưa qua một bát. Con người đều là thực tế, ngươi chỉ ăn nói khéo léo nhưng một văn tiền cũng không chịu bỏ ra tiêu thì người ta không cảm thấy mình hiếu thuận mà là bất hiếu, phải bỏ tiêu được thì họ mới coi là có hiếu……………”.
Sau khi lớn tuổi hơn một chút, con người thường hay lải nhải cằn nhằn, Đường thị nói với Hà Kiều Hạnh rất nhiều, Hà Kiều Hạnh nghe thấy cũng khá có lý, nhà mình chính là, cùng bá nương thím bọn họ đều là ngươi một chén thịt ta một chén canh cũng cảm thấy ra tới cảm tình.
Hiếu kính cha nương chồng cái này nàng nghe lọt tai. Còn vấn đề nương nói đến bên ngoài khẳng định có người tới gây rối vô cớ, cầm bát muốn giành lấy công việc buôn bán của chồng mình.
Cái này Hà Kiều Hạnh không quá lo lắng.
Đừng nói tự tin, cũng không nói là tin tưởng hắn. Ngay cả khi hắn ta dám làm lộn xộn xằng bậy nếu đã giao hết tiền rồi, vậy thì nàng có thể mang theo số tiền lớn hắn hiếu kính vui vẻ đi tái giá không được sao? Đây là một chuyện lớn nha.
Trong lúc Đường thị đang phòng ngừa chu đáo thì không thể nghĩ đến con gái nhà mình có thể tính toán nghĩ đến được như vậy. Trái lại Hà Kiều Hạnh còn khuyên nàng, bảo nàng đừng lo lắng, đàn ông đặt ngươi ở vị trí nào thì có thể nhìn ra, tiền đã giao hết ra cho ngươi quản vững chắc rồi, đi ra ngoài làm loạn mà không cần tiền vốn à?.
“Nương, chúng ta không nói cái này nữa, nói đến chuyện vui đi, ngày mai bảo Đông Tử đi lên trấn mua rượu cho cha cùng vải bố trở về”.
“Muốn may quần áo mới à?”.
Hà Kiều Hạnh cười hì hì: “Đây không phải là con rể của nương sao. Hắn nói thời tiết nắng nóng, bảo con lấy tiền ra đi may hai bộ quần áo nhẹ nhàng thoáng khí. Nếu con không nghe lời hắn, thì hắn sẽ tự mình chạy lên trấn mua đồ may sẵn, đây không phải là phí tiền lắm sao? Không bằng bảo Đông Tử đi mua vải, mua nhiều một chút, để cho cả nhà đều may quần áo mới luôn”.
“Nói bậy gì đó? Sao có thể dùng tiền của con rể may quần áo mới cho huynh đệ mình được?”.
“Vậy thì cho con, cho cha nương cùng ông nội, hiếu kính trưởng bối nhà chúng ta cũng không có gì sai”.
Đường thị lúc này mới gật đầu cho phép, bảo nàng lấy bạc vụn đưa cho Đông Tử, bản thân cũng thêm một chút, làm hai cái cho con trai cũng như con dâu của mình.
Lúc Đông Tử chạy lên trấn mua rượu cùng vải bố, thì Trình gia bên kia sông cũng đang may quần áo mới mùa hè, đây là vải do Hoàng thị mua, mua vải lần này thấy chất vải tốt không dễ hỏng nên bỏ thêm tiền, may vá cho chồng mình cùng lão tam hai bộ, còn bản thân mình thì làm một bộ, tiền thừa thì trả lại cho Trình Gia Hưng.
Lúc làm xong mặc vào có người đi qua thấy, cầm ống tay áo lên nhìn, hỏi may quần áo mới khi nào?.
“Hai ngày trước vừa mới làm xong”.
“Chất liệu vải rất tốt, sờ vào thấy thoải mái, thoáng mát nha”.
“Ta mua ở tiệm vải Lâm gia, cũng không quá đắt đâu”.
“Con trai hiếu kính sao?”.
Nói đến đây, Hoàng thị vui mừng nói đây là lão tam cho tiền làm, “Gia Hưng thấy cha hắn mùa hè mà mặc quần áo quá rắn chắc, dày như thế thì rất nóng khó chịu, nên thúc giục ta mấy lần đi mua vải rồi, nhưng trong lòng ta luyến tiếc để mãi tới giờ mới làm”.
“Con trai ngươi có bản lĩnh lớn như vậy, ngươi cũng nên hưởng phúc đi, sao ngươi còn nghĩ như vậy?”.
“Nói thì nói như vậy, ta tiết kiệm quen rồi”.