Hà Kiều Hạnh ở trong gia đình này nhân duyên rất tốt, đại bá nương, các thím, cháu trai, cháu gái đều rất thích nàng, vốn là Hà gia nhị phòng gả con gái, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình lao vào giúp đỡ.
Các đường ca, tiểu đệ giúp chạy chân lặt vặt lên trấn mua đồ, đại bá nương cùng các thím của nàng thì phân công chia nhau ra làm đồ ăn, người nướng gà, người hầm vịt. Đến ngày Trình gia đến đưa sính lễ, mọi người đều bận rộn từ trước khi trời sáng, Hà Kiều Hạnh cũng thức dậy sớm, mặc một bộ quần áo mới may xong hai ngày trước, đem tóc trên đầu chẻ phân làm hai xoã xuống cổ, rồi bện chúng thành bím tóc.
Đầu năm nay, các cô nương ở trong phủ huyện thành đều sẽ chải tóc thành hai bên bằng phẳng, hoặc là búi đôi, còn ở nông thôn hai đầu bờ ruộng đeo một ít trang sức thì rất là phiền toái, nên họ không làm phức tạp, cầu kỳ. Những người chưa lấy chồng thì đều lấy dây hồng buộc thắt trên bím tóc
Kỹ năng nấu nướng của Hà Kiều Hạnh rất tốt, nhưng về trang điểm làm đẹp thì thật đúng là không quá hiểu biết, may mà người nàng vốn đã đẹp, làn da tươi tăn, môi hồng răng trắng, cặp mắt ngấn nước như biết nói, chẳng cần trang điểm nhìn cũng đã đẹp sẵn rồi. Đường thị cầm hộp phấn mặt lại đây, muốn thoa cho nàng một chút màu, nhưng lại nhìn thấy màu sắc nước da của nàng rất tốt, nhân dịp việc vui hỉ sự mà hai má đỏ hồng, thế nên không cần dùng nữa.
Đường thị đem hộp phấn cất đi: “Chuẩn bị xong rồi thì đi ra ăn sáng đi “.
“Nương đi trước đi, con gấp chăn bông xong rồi ra sau”.
Chờ đến khi Hà Kiều Hạnh sắp xếp giường đệm xong đi ra ngoài, thì đã thấy Đông Tử ngồi xì xụp húp cháo rồi, một bên vừa ăn, vừa nâng cái mũi lên ngửi mùi thơm bay thoang thoảng từ nhà bên cạnh, còn cảm thán nói các thím làm thật sớm a, lúc này mà đã đem canh hầm rồi: “Trưa hôm nay là có lộc ăn rồi, bữa nay so với mấy ngày tết còn nhiều nước hơn, gà vịt cá đều sống hết”.
Nhìn thấy hắn chỉ có biết ăn, Đường nương lắc đầu nhắc nhở:”Lát nữa con gọi mấy đường huynh đệ khiêng bàn ghế vào trong sân để đi, còn có đường khối, hạt dưa nương mua ở trong trấn, bao gồm cả đậu phộng da cá cùng bánh mật quai chẻo tỷ con mới làm hôm qua, con đều bỏ vào trong bát đặt trên bàn đi, khi nào có người đến ngồi xuống mới được ăn nhé”.
Đông Tử vừa uống cháo vừa gật đầu không kiên nhẫn, than thở rằng nương thật dài dòng, nhắc đi nhắc lại nhiều lần như vậy, đến thằng ngốc cũng nhớ được.
“Còn không phải là không yên tâm đệ sao, ai bảo ngày thường đệ luôn bất cẩn không cẩn thận làm chi”.
Đường thị nhìn lại về phía con dâu con trai rồi nói: “Trình gia đến đây đưa sính lễ đã có cha nương tiếp đón, còn hai con thì tiếp đón khách mời cho tốt, con dâu, con nhìn xem, nếu trên đồ ăn trên bàn gần hết thì nhớ múc thêm đưa lên, đừng để cho bọn họ nói nhà chúng ta keo kiệt. Ta ước chừng bọn họ ăn cũng không nhiều đâu, đồ ăn vặt gần như đã lấp đầy cái bụng, còn chỗ nào để ăn gà cá thịt nữa đây?”.
Công việc đã sớm phân công, nhưng Đường thị phải nhắc lại một lần nữa mới yên tâm.
Ăn xong bữa sáng, Đường thị thu dọn bát đũa, người ở đại phòng bên kia đi ra bờ sông chờ người đến để chở qua sông. Có rất nhiều người đi theo đội ngũ đưa sính lễ, bà mai mối thì không nói làm gì, còn có bản thân Trình Gia Hưng, cha nương, đại ca nhị ca, cháu trai bên đại phòng, rồi đại bá, nhị bá, thậm chí cả ông nội hai cũng đến.
Ông bà nội của Trình Gia Hưng đã mất, một người bị bệnh chữa không khỏi, người còn lại thì bốn, năm năm trước, ban đêm sờ soạng đi tiểu không cẩn thận bị ngã, lúc đó mọi người sống ở nhà đại bá, đêm đó cả nhà ngủ rất say đến độ không có ai phát hiện ra, mãi tới sáng sớm ngày hôm sau, vợ của con trai thức dậy nấu nước nóng, đi qua mới phát hiện thấy người ngã bổ trước giường đã không còn hơi thở nữa. Ông bà nội hắn không còn nên đã nhờ ông nội chi thứ hai ở trong trấn đi đến thay mặt, ông nội hai hôm nay cũng mặc bộ quần áo mới, tay chống quải trượng cầm tẩu thuốc, tinh thần rất sáng quắc.
Bọn họ xếp thành một hàng, đi dọc theo đường thôn đến bờ sông, đi được nửa đường đã có nhóm người gọi hét với Trình Gia Hưng nói chuyênn.
Lúc này hắn đã định thân rồi, không còn giống như trước đây, hiểu biết chuyện hơn nhiều.
Ngày thường, nếu đám bạn nói đi nói lại một câu gì đó mà Trình Gia Hưng không thích nghe, thì hắn sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng hôm nay là việc hỉ vui vẻ của bản thân, còn có các trưởng bối bên cạnh nên hắn đương nhiên không để ý, trong đầu đang bay phấp phới nghĩ tới cô vợ nhỏ ở bên kia bờ sông. Sau lần trước gặp mặt, hắn đã rất nhiều ngày nhớ thương rồi.
Trình gia từng nhóm người đi qua sông, sau đó theo lối dẫn thẳng đến sân nhà Hà gia, còn chưa tới nơi thì đã thấy một ít khói trắng bốc lên.
Khi đi qua khu rừng trúc nhỏ, đã thấy có rất nhiều người đang trong sân Hà gia xem náo nhiệt, đều đang đợi đưa sính lễ tới. Ngay khi người Trình gia vừa xuất hiện, thì đã có người hét lên: “Hà lão nhị đâu? Con rể ngươi tới rồi kìa!”.
Trình gia mang đến một vò rượu, bánh trà, và một đôi vòng bạc làm sính lễ đính hôn. Hà gia tiếp nhận, coi như cửa hôn sự này đã được định ra. Trình gia vốn dĩ định quay trở về như cũ, nhưng lúc này gà vịt cá lần lượt được đưa dọn lên bàn, cha Hà tiếp đón thông gia ngồi xuống để cùng nhau ăn một bữa cơm, sau khi ăn xong thì buổi chiều chậm rãi qua sông đi về. Trình Gia Hưng thấy vậy cười hì hì:”Nhiều người như vậy, thôi bỏ đi, chúng ta trở về nhà ăn”.
Hà Kiều Hạnh vừa rồi chưa có xuất hiện, lúc này nàng từ trong phòng đi ra, đứng dưới mái hiên nhìn Trình Gia Hưng nói: “Cha ta đã muốn giữ người ở lại ăn cơm, thì ngươi cứ ngồi xuống mà ăn đi”.
Mấy huynh đệ Trình gia đột nhiên lộp độp trong trong lòng.
Xong rồi, xong rồi, với cái tính cách nóng nảy của Gia Hưng, không phải sẽ dỗi gắt nàng đấy chứ?.
Đàn ông đang nói chuyện, nữ nhân lắm miệng xen vào làm cái gì?.
Lại không ngờ tới, hai mắt Trình Gia Hưng sáng lên, nhanh chống đổi sửa miệng, tiếp đón mấy huynh đệ nhà mình ngồi xuống ăn cơm.
Hắn vẫn còn đang tiếp đón mọi người, dư quang liếc sang nhìn thấy Hà Kiều Hạnh xoay người, vì thế gọi Hạnh Nhi.
Hà Kiều Hạnh đứng yên, nhướng mày nhìn hắn.
Không riêng gì Hà Kiều Hạnh, có có rất nhiều người trong sân đang nhìn hắn.
Hắn cũng không biết xấu hổ, nghi cái gì nói cái đó: “Nàng trở về phòng làm gì? Không ngồi xuống cùng ăn cơm sao?”.
Tới xem náo nhiệt cuộc vui cũng đủ rồi, một bên vừa cười, vừa ồn ào kêu Hà Kiều Hạnh cùng ngồi xuống. Vì thế một bàn kia, Hà Kiều Hạnh đi qua ngồi xuống bên cạnh Trình Gia Hưng rồi chào hỏi các trưởng bối Trình gia, Trình Gia Hưng thấy nàng ở lại, liền hỏi nàng: “Hạnh Nhi, nàng có thấy vui khi gặp ta không?”.
…………….
Hôm nay sau khi ăn uống xong, Đường thị lấy hạt dưa, đường khối, đậu phộng da cá, bánh mật ong quai chẻo đưa cho người Trình gia mang về, nói bọn họ lấy về nếm thử. Ban đầu Hoàng thị còn từ chối, nói bọn họ đã đến đây ăn uống rồi, sao còn có thể lấy đồ cầm về nữa chứ?.
Đường thị nói rằng đậu phộng da cá và bánh mật ong quai chẻo là do Hà Kiều Hạnh tự làm, trên trấn không có bán, vì thế nhất định phải mang về một ít.
Hoàng thị nghe xong lời này, liền tiếp nhận lấy.
Đội ngũ Trình gia một hàng dài bước đi ra ngoài sân nhà Hà gia, vừa mới bước ra, Trình Gia Hưng nhìn vẻ mặt như có lời muốn nói, trước khi qua sông, chờ trở về trên đường thôn, hắn chạy tới bên người nương, hỏi mẹ vợ đã tặng gì? Nói là Hà Kiều Hạnh đã tự tay làm ra?.
“Giữa trưa còn chưa lấp đổ đầy miệng con sao?”.
“Con chẳng qua chỉ muốn nếm thử tay nghề của Hạnh Nhi thôi mà”.
Mọi người đi theo đưa sính lễ nghe xong lời này đều bật cười ha ha, hỏi hắn tự mình nhìn có thấy không? Đối với người vợ này rất hài lòng à?.
“Đúng vậy!”.
Lại có người nói Hà gia cô nương này thật xinh đẹp, không ngờ tới đẹp như vậy.
“Nàng như vậy sao có thể dư lại còn tới bây giờ?”.
“Ta vừa mới nghĩ tới, đây không phải là tầm mắt của Hà gia khá cao sao!”.
“Xem ra người nhà Hà gia cũng thật là yêu quý nàng, chúng ta đi qua đưa sính lễ còn bày tiệc rượu chiêu đãi, mà bàn tiệc còn rất long trọng nha”.
“Đúng vậy, ta nghĩ tới bát đồ ăn kia, không phải là đồ chay mà toàn là thịt a”.
Người Trình gia đang bàn luận xôn xao về các món ăn giữa trưa, còn Phí bà tử thì đợi chờ Hoàng thị, lôi kéo nàng tranh công. Lúc trước Trình Gia Hưng lấy ra một đôi vòng bạc làm sính lễ, Hoàng thị còn có điểm đau lòng, nhưng sau bữa ăn trưa này, lại nhìn thấy sự nhiệt tình của nhà họ Hà, nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Trong lòng thầm nghĩ, cửa hôn sự này kết thông gia cũng không thua thiệt gì, rồi thấy Hà Kiều Hạnh như vậy, có lẽ sẽ quản được Gia Hưng.
Trước đó Hoàng thị đã nói chuyện nhiều với Phí bà tử, nhưng chưa cùng nói với Đường thị, hôm nay hai đường nương các nàng cũng nói đủ nhiều, đủ hiểu nhau rồi.
Đường thị cùng mấy chị em dâu kia, đều nói Hà Kiều Hạnh rất có năng lực, không cần sai bảo nàng cũng biết việc để làm, hơn nữa, tay nghề bếp núc của nàng thật sự rất tốt, nấu cơm so với người khác đều ngon hơn rất nhiều.
Người Trình gia ngồi đến muộn mới về, bọn họ đều được cầm lấy đồ ăn vặt, khi trở về nhà, Hoàng thị mới mở ra chiếc túi bà thông gia đưa cho, vừa mới mở ra, Trình Gia Hưng đã vươn tay ra lấy.
Hắn cầm đậu phộng da cá ném vào trong miệng____
Trong miệng có vị mặn ngọn, giòn tan a.
“Mẹ vợ nói cái này là do Hạnh Nhi tự tay làm ạ?”.
Trình Gia Hưng vừa hỏi, vừa đưa tay ra muốn lấy nhiều hơn, nhưng lại bị Hoàng thị đánh cho một phát.
“Còn có cái con chưa được nếm thử, nương, người cho con nếm thử đi”.
Hoàng thị từ trong tui lấy ra hai cái bánh mật ong quai chẻo đưa cho hắn, rồi sau đó mang túi đi.
Trình Gia Hưng căn bản không thích ăn đồ ngọt, hắn nghĩ muốn nếm thử rồi đi khoe với mấy huynh đệ, khen ngợi thổi phồng tay nghề của Hà Kiều Hạnh rất giỏi. Cháu trai Thiết Ngưu con đại ca mới là tuổi háu ăn, ăn xong rồi cứ nhớ thương thèm mãi, vì vậy cứ lảng vảng trước mặt Hoàng thị,, nhưng lại không lấy được thêm từ chỗ Hoàng thị, cho nên hắn một lần nữa đi tìm Trình Gia Hưng.
Một tảng béo ôm đùi Trình Gia Hưng, miệng thì kêu tam thúc, hỏi hắn có chuyện gì, hắn liền trưng ra bộ dạng tham ăn, nói muốn ăn bánh quai chẻo mật ong.
“Muốn bánh quai chẻo a……Ta không có, ngươi tìm nhầm người rồi!”.
“Cháu không tìm nhầm người! Không phải là vợ tam thúc làm sao?”. Thằng nhóc béo nước miếng nhỏ dãi, cùng thương lượng với Trình Gia Hưng:”Tam thúc, thúc là tốt nhất, thúc thương cháu nhất, thúc trộm đi qua sông tìm thím có được không? Đừng cho bà nội biết”.
Trình Gia Hưng ánh mắt đầy trìu mến nhìn cháu trai, rồi chỉ tay ra phía sau lưng: “Ta làm không được, bà nội của cháu đã biết rồi “.