Cũng tầm đó, đại ca bưng bát đũa từ trong buồng đi ra, Đường thị nhìn một cái rồi hỏi con dâu ăn uống có được không.
Hà đại ca gật đầu nói khá tốt.
Đông Tử sáp miệng vào hỏi: “Hương Cô đâu?”
Trình Gia Hưng bưng nửa bát cơm lên ăn, nghe đến đây thuận miệng hỏi: “Hương Cô là ai?”.
“Chính là cháu gái lớn nhà ta”.
“Không phải kêu là Hà Muội sao?”.
Đông Tử dựa gần đầu vào người Trình Gia Hưng, kề sát tai nói nhỏ: “Mới vừa sinh ra đúng là kêu Hà Muội, nhưng đại tẩu ta nói rằng hy vọng sau này nàng lớn lên giống với cô cô, như vậy thì sẽ có phúc, nên mới đổi tên gọi là Hương Cô”.
Trình Gia Hưng:………….
Cũng đủ tuỳ tiện thật.
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng thì nói khá tốt: “Gọi Hương Cô so với Hà Muội thì thân thiết hơn, cũng giống như Bánh Trôi, Bánh Nướng đều là người một nhà”.
Trình Gia Hưng đang ăn cơm ở nhà cha vợ, đi kèm theo đó là sự tò mò bưng bát cơm lên, hỏi hắn chuyện phân gia rốt cuộc là như thế nào? Nghe nói vợ của nhị phòng làm vợ đại phòng hoảng sợ nên làm mất đứa nhỏ? Chuyện đó có thật hay không?.
Vừa rồi cha vợ cũng có nhắc tới chuyện này, hiện tại bên ngoài truyền đủ loại tin đồn, có người nói vợ của Trình Gia Phú tâm hướng về nhà mẹ đẻ thực sự là có lỗi với nhà chồng, cũng có người nói bởi vì mất con nhỏ trong bụng mà hai bà vợ lao vào đánh nhau. Những lời truyền đều nói như vậy, người nghe không hiểu ra sao, lúc này thấy Trình Gia Hưng ở lại đây nên bọn họ chạy nhanh đến hỏi. Cho dù Trình Gia Hưng nóng nảy, vẫn kiên nhẫn giải đáp tin đồn, hắn ăn cơm trưa ở Hà gia, đợi một lúc sau thì bọn người Man Tử đến.
“Hai ngày nay ta không có đi với các ngươi, chuyện buôn bán thế nào?”.
“Mọi chuyện vẫn thuận lợi”.
“Vậy bọn đánh dế cược có nói chúng ta bán ăn ngon miệng không?”.
“Trình ca, ngươi không nhắc tới thì ta đã quên mất, nhà Trần mặt rỗ kia thấy tất cả những đồ chúng ta mang đi bán đều là món chua cay nóng, nên ở nhà nấu nước ô mai, chè đậu xanh ướp lạnh, bán hai văn tiền một bát, buôn bán nhìn rất tốt, cũng không biết là có lời hay không”.
“Bán giá thấp, nhưng hắn bán được nhiều lắm”. Sòng dế bạc bên kia vốn có rất nhiều người đi tới, lại thêm bọn Trình Gia Hưng mỗi ngày đến bán đồ ăn, cho nên cũng thu hút một số nhóm người đến mua đồ ăn hoặc xem náo nhiệt, vì thế bên này người đông sôi nổi không khác gì đi họp chợ. Người đông thì Trần gia mặt rỗ có thể kiếm được tiền, đây là đôi bên cùng có lợi, nhóm khách đánh cược có nước ô mai, chè đậu xanh ướp lạnh uống thì sẽ không chê đồ ăn của mình quá nóng, bởi vậy tất cả mọi người cùng nhau phát tài.
“Chuyện nhà ta đã được giải quyết ổn thỏa, ngày mai ta sẽ đi cùng các ngươi đến Tiểu Hà thôn, năm nay ta nhớ thương cái nhà mới nên phải kiếm nhiều tiền hơn mới được”.
Man Tử đang nghiền đậu, Trình Gia Hưng ngồi xổm một bên nói chuyện với hắn, đang nói thì có mấy đầu củ cải nhỏ ôm chậu chạy tiến vào trong sân, nhìn lại thì thấy hoá ra là đám cháu trai của Hà Kiều Hạnh, Trình Gia Hưng vẫy tay với bọn chúng, hỏi đây là cái gì?.
Bánh Nướng nói là ốc đồng,”Cháu là nhất! Cháu nhặt được nhiều nhất!”.
Trình Gia Hưng tất nhiên biết đây là ốc đồng, điều hắn tò mò là bọn nhóc con này bắt thứ này để làm gì? Thì nghe thấy Nhị Bàn hỏi: “Có phải dượng chưa được ăn qua ốc đồng xào của Hạnh Nhi cô cô nấu không?”.
Nhị Bàn nói xong, một đám củ cải lùn ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt tràn đầy đồng tình.
________Hoá ra là chưa ăn bao giờ.
________Thật đáng thương, thế mà còn chưa được ăn.
________Đồ ăn ngon như vậy mà.
Những suy nghĩ trong đầu của đám nhóc này đều viết hết trên mặt, Trình Gia Hưng chỉ trong giây lát đã hiểu ra, lúc này Hà Kiều Hạnh nghe được động tĩnh nên thò đầu ra ngó: “Bánh Nướng, mấy đứa đi nhặt ốc đồng về rồi à? Mau đưa tới cô nhìn xem”.
Hà Kiều Hạnh vừa mở miệng một tiếng, một đám nhóc củ cải lùn liền bỏ rơi Trình Gia Hưng lao chạy về phía nàng, Hà Kiều Hạnh bảo bọn họ đem ốc đồng bỏ vào trong một chậu gỗ lớn, sau đó để ngâm nước, rồi rải một chút muối vào bên trong, Trình Gia Hưng không hiểu được, nên hỏi nàng đang làm gì vậy?.
“Để ốc nhả bùn ra”.
“Nhả bùn?”.
“Ừ, để chúng nhả sạch hết bùn rồi cho vô nồi nấu”.
“Vậy nhả bùn như vậy phải mất bao lâu?”.
“Ta bình thường thay ba bốn lần nước, sớm nhất thì ngày mốt chậu này mới cho vô nồi nấu, dù có gấp cũng không được”. Hà Kiều Hạnh đem ốc ngâm xong rồi nói, nói rằng năm ngoái đã xào cho bọn hắn hai lần, thật là một đám tiều tham ăn, giờ mà vẫn còn nhớ kỹ đấy. Nàng phất tay bảo bọn chúng đi chơi đi, một đám củ cải này vừa rồi hấp tấp trở về, nghe nói còn phải hai ngày nữa mới ăn được nên liền chạy đi. Trình Gia Hưng ngồi xổm bên chậu gỗ nhìn một hồi, hắn nhớ tới Hạnh Nhi từng nói với hắn, nếu có rảnh thì đi bắt ốc đồng, lươn cá chạch linh tinh, mấy thứ này làm ra đồ ăn khá ngon. Nghĩ đến đây, nước miếng hắn thèm sắp ứa chảy ra rồi, hắn đột nhiên muốn ăn a.
Nhìn thấy bọn Bánh Nướng nhặt được trở về, Trình Gia Hưng gật đầu: ” Quyết định!”.
Man Tử nghe thấy giật mình hỏi: “Quyết định gì?”.
“Quyết định lừa dối mấy đứa nhỏ đi nhặt ốc đồng về cho ta, ta cũng muốn ăn”.
Khi bọn bọ trở về vào buổi chiều, Man Tử đã mệt kiệt sức, nhưng Trình Gia Hưng lại rất có tinh thần, hắn còn mang theo hai bình nhỏ, một bình là chao đậu phụ đỏ, một bình là nấm dại xào sa tế, nói hai thứ này ăn cùng với cháo hay cơm, màn thầu đều rất ngon, vì thế đưa cho Trình Gia Vượng cầm đi ra ngoài để cải thiện bữa ăn sinh hoạt của hắn.
Trình Gia Hưng xách đồ về trước, vừa về đến nhà thì nghe nương nói Tiểu Thuận Nhi đã đưa tiền lại đây rồi, “Ta đặt ở trên giường trong phòng con, rồi bảo Gia Vượng làm cho con cái ổ khoá cửa phòng, về sau đi ra ngoài thì hãy khoá kỹ lại. Cũng không phải là tin hay không tin ai, mà tiền bạc nhiều qua tay, nếu không khoá lại thì không biết có bị mất hay không”.
Hoàng thị đưa chìa khoá cho hắn, Trình Gia Hưng quay lại phòng đếm tiền, thấy cũng gần bằng như cũ, xong khoá cửa lại đi ra ngoài. Lúc này Trình Gia Vượng đã nếm thử qua hai món đồ ăn chung với cơm, hắn dựng ngón tay cái lên nói tay nghề của tam tẩu thật sự quá tốt.
“Tay nghề nếu không tốt thì làm sao có thể kiếm được tiền? Hai cái bình này là cho đệ, đệ cầm đi tìm chỗ thoáng mát mà cất, không thì để dưới gầm giường cũng được”
“Cho đệ? Còn tưởng rằng tam tẩu sợ sau này không có ai nấu cơm cho ca, nên mới làm đồ cho tam ca chuẩn bị ăn kèm với cơm chứ”.
Trình Gia Hưng vỗ nhẹ vào sau đầu hắn một phát: “Dám trêu chọc ca ca đệ, ta thấy đệ thèm bị thu thập rồi ấy nhỉ”.
Trình Gia Vượng cười cợt nhả với hắn: “Tam ca, ca còn thiếu sót cái gì? Đệ hiện giờ học chưa có xuất sư, nhưng cũng có thể làm được không ít đồ “.
“Hiện giờ thì không thiếu gì, nhưng sau này xây nhà mới hẳn là sẽ cần đến nghề mộc”.
“Vậy thì nên tìm sư phụ của đệ, đệ sẽ giúp đỡ một tay”.
Hai huynh đệ đang nói chuyện thì Hoàng thị đã làm xong bữa tối. Trình Gia Hưng bữa trưa không ở nhà, nên bọn họ ăn đơn giản một chút, lúc này người đã về, mà khó có được Gia Vượng cũng ở nhà, vì thế Hoàng thị liền nấu thịt ăn, đang ăn dở bữa thì Thiết Ngưu ngửi thấy mùi thịt chạy qua lại đây.
Hôm trước trong nhà náo ầm ĩ Thiết Ngưu đi chơi ở bên ngoài, hôm qua phân nhà ở riêng hắn cũng không có mặt trong nhà, Hoàng thị đã nhờ chị em dâu đưa hắn đi chơi, đến khi xong việc mới kêu người trở về.
Gia đình nào cũng vậy, người lớn ầm ĩ mâu thuẫn không muốn để đứa nhỏ nhìn thấy, vì sợ làm bọn chúng doạ sợ. Cứ như vậy nên Thiết Ngưu cái gì cũng không biết, còn vui sướng chạy nhanh trở về nhà hỏi trong nhà ăn cơm sao không kêu hắn? Hắn bảo hắn đói quá đói quá, bụng đã sớm xẹp lép rồi.
Chuyện phân gia này, cho dù hắn có ở đó thì cũng không thể hiểu được hết mọi chuyện trong đó. Thiết Ngưu nhón chân lên ngó vào bàn xem buổi tối hôm nay ăn cái gì, Hoàng thị trước đó là sơ sót bỏ qua điểm này, nên nhất thời không biết thu xếp như thế nào. Cũng may là Trình Gia Hưng đã phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, hắn một tay đem cháu trai bế lên để cho hắn ngồi xuống, Hoàng thị nghĩ ngợi rồi đứng dậy lấy thêm bát cơm cho hắn, chuẩn bị ăn xong tìm thời gian nói chuyện với Lưu thị.
Trong nhà có một đứa con trai, lẽ ra phải nấu xong thức ăn rồi, không nên buông tay mặc kệ hắn đi nhà khác ăn cơm được.
Trình Gia Hưng trở về cũng không còn sớm, nên vào lúc này ăn xong bát đũa đã rửa xong sạch sẽ, cho nên cũng không trách được Hoàng thị nghĩ nhiều.
Nàng liền quay đầu hỏi lại một câu: “Nhà Gia Phú, Gia Quý lúc này còn chưa có trở về sao? Đang còn ở ngoài ruộng à?”.
Trình Lai Hỉ gắp một miếng thịt, gật đầu nói: “Ta để lại ít đất, bọn chúng được phân nhiều hơn, phân chia xong thì gánh nặng nhiều thêm, lại nói trời còn chưa tối nên ở ngoài làm thêm chút công việc. Ta thấy vợ lão nhị đã cầm thức ăn đi ra ngoài ruộng, còn vợ lão đại thì không nhìn thấy ở đâu”.
Nhắc tới vợ lão đại, trong lòng Hoàng thị lại bức xúc: “Mới sẩy thai không biết là chạy đi ra ngoài làm gì…….”.
Mới nói được đến đây thì nghe thấy tiếng chửi bới la hét, Hoàng thị bảo mấy người đàn ông ăn tiếp, còn nàng đặt bát đũa xuống đi ra ngoài nhìn qua. Vợ của Chu Đại Hỏi đang kéo lấy Lưu thị đi về phía này, quần áo đầu tóc của Lưu thị có chút lộn xộn, hai bên má thì sưng tấy.
Nàng nhìn thấy Hoàng thị như nhìn thấy vị cứu tinh, khóc lóc nức nở gọi nương.
Một tiếng này đã gọi Trình Gia Hưng đi ra, hắn bưng bát, vừa ăn cháo vừa xem náo nhiệt. Lúc này hắn đã nhận ra người túm kéo đại tẩu chính là nhị tẩu nhà mẹ đẻ đại bá mẫu, chắc là tới đây để chống lưng cho nhị tẩu đây mà.
Quả nhiên sau khi vào sân, vợ Chu Đại Hổ liền buông tay Lưu thị ném ra: “Cô nương nhà chúng ta bị ngươi đánh thành ra như vậy, một hai không nói gì, vậy thì thực xin lỗi, ta dù sao cũng phải đến đòi công bằng, không thì toàn thôn lại cho rằng cô nương Chu gia ta dễ bị ăn hiếp. Ta đến đây để nói một tiếng, hiện tại Trình gia các ngươi đã phân gia, nhà mới cũng chưa xây được, các ngươi là chị em dâu còn phẢi ở chung một thời gian, bà thông gia, ngươi cũng nên dạy lại cô con dâu cả này cho tốt, cô nương nhà chúng ta tính tình mềm yếu, đừng tưởng cứ nhìn chằm chằm vào mà tính kế nàng, nhiều việc một hai lần thì còn chịu được, chứ thường xuyên hơn có ai chịu nổi không?”.
Chu gia không chỉ đến làm chỗ dựa chống lưng cho Chu thị, mà nhân tiện cũng bày tỏ ra sự tức giận của mình. Hôm qua bọn họ ngăn cản nói đừng phân gia, Trình Lai Hỉ lại cự tuyệt không cho thể diện, vậy bây giờ có thể chịu nghẹn đến hoảng sao?.
Hiện tại người cũng đã đánh, lời nói cũng đã nói, vợ của Chu Đại Hổ xoay người rời đi, hai bên má của Lưu thị đau đỏ rát, nàng ngồi bệt dưới đất khóc lóc kể lể: “Nếu nàng không cầm cái thùng gỗ chắc thì ta cũng không bị doạ sợ làm mất con, ta xả giận nàng, nàng còn tìm về nhà mẹ đẻ tới đánh ta? Cái gì mà tính tình mềm yếu? Còn không phải là do cái bụng không dùng được, không sinh được con hả, trong lòng nàng mưu ma chước quỷ rất nhiều, còn không phải là nhìn chằm chằm vào túi tiền của lao tam sao, chỉ là nàng không dám nói mà thôi.”
Lưu thị ngồi bệt dưới đất mắng chửi, vợ của Chu Đại Hổ vốn dĩ đã bỏ đi rồi, lúc này muốn quay lại đánh nàng ta thêm một trận.
Con dâu bị trả thù ở bên ngoài, nếu bị đánh ở trước cửa nhà mình thì mặt mũi của Trình gia cũng không còn. Hoàng thị đi tới ngăn cản, vợ Chu Đại Hổ đẩy nàng ra, Trình Gia Hưng vốn dĩ thấy chuyện không liên quan đến mình nên chỉ xem náo nhiệt, nhưng lại thấy lão nương nhà mình trộn lẫn đi vào, vì thế hắn liền uống xong ngụm cháo còn lại trong bát rồi quăng bát ra bên ngoài.
Chiếc bát sứ thô lớn vỡ vụn trên mặt đất, các mảnh sứ bay tung toé ra xa.
Hoàng thị cùng vợ Chu Đại Hổ đều bị dọa sợ, đại tẩu ngồi dưới đất la lối om sòm khóc lóc cũng trốn theo. Mỗi người đều đang xem Trình Gia Hưng, Trình Gia Hưng thong thả ung dung vén tay áo lên, ánh mắt tràn đầy không kiên nhẫn nhìn vợ Chu Đại Hổ.
“Động tay động chân với nương ta, ngươi có phải là muốn bị đánh không? Thằng này ở trong thôn có cái thanh danh gì ngươi chưa từng nghe qua sao?”.
………….
Trình Gia Hưng đoạn thời gian qua ở trong thôn được tẩy trắng, có không ít người nói hắn giống đàn ông, có trách nhiệm, nhưng hôm nay xoay người một cái liền đe doạ, uy hiếp vào phụ nữ trung niên, đúng là hiện nguyên hình rồi.
Trình, Chu hai nhà vẫn là quan hệ thông gia, vậy mà hắn có thể xắn tay áo lên muốn ẩu đả trưởng bối thân thích, đó còn là nữ nhân đó.
Đây là lời nói của sau này, còn bây giờ thì lời đe doạ đã có hiệu lực, vợ của Chu Đại Hổ liếc nhìn Lưu thị, nhổ phi một tiếng rồi bỏ đi. Thấy nàng đi rồi, Trình Gia Hưng bước tới khoác bả vai lão nương mình: “Không sao chứ ạ? Về sau nếu có chuyện như thế này thì nương gọi một tiếng huynh đệ con ra, chứ nương đừng có chạy xông vào như vậy làm gì?”.
“Đúng là ta không sinh con ra vô ích, còn biết đau lòng lão nương ta đây”.
Hoàng thị nói xong, không chờ cái đuôi của Trình Gia Hưng vẩy lên trời đã tát một phát lên bả vai hắn: “Việc nào ra việc đó, ai dạy con gặp chuyện thì ném vỡ cái bát hả? Con quăng bể đi rồi thì phải tiêu tiền mua cái mới đó!”.