Tới nhà vợ có thể ăn ngon, khi trở về không phải cháo thì là bánh bột ngô ăn với cháo.
Hà Kiều Hạnh không ăn cùng bọn họ, mà nàng lấy một cái ghế đẩu thấp ngồi bên cạnh, ôm má nhìn Trình Gia Hưng ăn mì trộn lạnh.
Nếu đổi lại là người khác bị vợ sắp cưới nhìn chằm chằm như thế chắc chắn sẽ đỏ mặt ngại ngùng, còn Trình Gia Hưng thì mặt cũng đỏ, là do cay, nhưng trong lòng không chút xấu hổ nào, cười tủm tỉm hỏi: “Chồng nàng đẹp không?”.
Hà Kiều Hạnh làm bộ muốn đánh hắn, Trình Gia Hưng nghiêng đầu về phía Đông Tử, lẩm bẩm,” Đã cho nhìn rồi mà còn không cho nói nữa”.
Hắn còn tỏ vẻ đáng thương vô hại mà nhìn Hà Kiều Hạnh: “Hạnh Nhi, nàng thật là hung dữ”.
Hà Kiều Hạnh duỗi tay đoạt lại bát của hắn: “Miệng lưỡi trơn tru như thế thì ngươi đừng ăn nữa!”.
Trình Gia Hưng vội vàng quay lưng về phía Hà Kiều Hạnh để bảo vệ bát mì trộn của mình, hắn ăm thêm hai miếng nữa rồi quay đầu lại nói: “Món này đây là lần đầu ta nếm thử, ở trên trấn cũng chưa thấy qua”.
“Món này đừng nghĩ tới, cái này mang đi bán thì đúng là mới mẻ, nhưng khá là rắc rối lỉnh kỉnh, lợi nhuận lời thì tương đối mỏng, không nhiều lắm đâu”.
“Ta cũng chưa nói là mang đi bán……Hôm nay lại đây là có chuyện muốn bàn với nàng. Thịt heo xé cay đắt, bọn họ vì muốn ăn một miếng mà tiết kiệm tiền, như vậy thì váng đậu cay không còn bán được nhiều như lúc trước, ta nghĩ trời nóng này mà phải đãi vỏ, xay đậu lọc sữa hàng ngày thì thật sự rất mệt, hay là chúng ta tập trung làm thịt heo xé cay đi, cái này không làm chậm trễ việc kiếm tiền mà cũng tiết kiệm được thời gian, công sức”.
Hà Kiều Hạnh đời trước có nghiên cứu học qua cách buôn bán, hiện tại thì nàng ít suy nghĩ hơn, chủ yếu là nghe Trình Gia Hưng nói, nghe hắn nói xong thì hỏi lại thêm vài câu.
“Chỉ cần làm giống như vậy, rồi tăng số lượng lên sao? Liệu có bán được không?”.
Trình Gia Hưng nói không thành vấn đề: “Hiện tại có nhiều người không đánh cá cược bạc dế cũng đến nhà Trần gia mặt rỗ, chỉ vì một miếng ăn. Trước đó ta nghe bọn họ nói, nhân sinh trên đời không ngoài gì hai chữ ăn và uống, ở đây rồi mới thấu bản thân sống trước đó không đáng giá. Thịt heo cay xé sợi bán đắt, bọn họ nếu chịu không nổi thì các phú hộ nhà giàu đều bỏ tiền ra mua được. Ta nghĩ đến nếu ngày nào bán không hết thì chúng ta xoay người đi đến vùng phụ cận trấn trên, cũng có thể đem đồ ăn còn dư bán hết sạch sẽ, không để tồn đọng lại”.
Hà Kiều Hạnh bật cười: “Ngươi đã nghĩ hết cả rồi, còn hỏi ta làm gì nữa?”.
Đông Tử thấy bọn họ bàn bạc xong, mới xen mồm vào hỏi: “Về sau không làm váng đậu cay nữa phải không?”.
“Sao vậy? Đệ còn luyến tiếc à? Vẫn chưa ăn đủ no chán à?”.
Lời nói này như đâm vào lòng của Đông Tử, hắn bi phẫn liếc nhìn thân tỷ phu một cái: “Đệ ăn đủ rồi! Đủ rồi! Gia Hưng ca, ngươi không biết đâu, từ khi các người bán váng đậu cay, nhà chúng ta người với heo ăn đều giống nhau! Nhiều đậu nành, đậu tương xay ra như vậy, ngươi nói có thể ít được bã đậu không? Mỗi ngày đều là một chậu lớn, nương ta còn nói không cần ăn cơm trắng, ngày ba bữa ăn vẫn ngon, nàng bảo tỷ của ta làm một đống bánh bã đậu, người ăn trước, ăn không hết thì cho heo ăn. Nhà chúng ta heo vốn dĩ đang hơi gầy, nhưng gần một tháng nay béo lên rất nhiều, nương ta nói việc buôn bán này mà làm kéo dài tới mùa đông thì đến lúc giết heo, heo nhà chúng ta có thể được hơn hai trăm cân thịt, còn nói heo ăn như vậy thịt béo, vậy đây không phải là thứ tốt sao? Làm lòng ta hoài niệm nhớ thương gặm bánh bột ngô, mà không được oán giận gì! Ta đã sớm muốn nói rằng chỉ cần bán thịt heo cay xé sợi cũng có thể kiếm được tiền mà, cần gì phải làm váng đậu cay nữa?”.
Đông Tử nói lời này xong, Hà Kiều Hạnh nhướng mày: “Ban đầu là ai mỗi ngày năn nỉ ta? Còn nói ăn cả đời cũng không chán, là ai?”.
Đông Tử uỷ khuất.
Hà Kiều Hạnh còn hù doạ hắn: “Để ta nói với nương, ngươi nói thấy bánh bã đậu là không muốn ăn, để xem ngươi có bị đói bụng không”.
Đông Tử lấy đũa chọc chọc vào đáy bát: “Tỷ, tỷ thật là xấu bụng, làm đệ ăn mì trộn cũng không thấy ngon”.
Trình Gia Hưng đúng lúc mà an ủi hắn, nói chờ qua mấy tháng ta đem tỷ đệ cưới qua sông, từ đó sẽ không có váng đậu cay cũng như không có bánh bã đậu nữa, còn bảo hắn đừng lo lắng, ngày đó sẽ không xa nữa đâu.
Đông Tử: Đâu có phải là tỷ phu dũng cảm muốn nổi dậy rồi hay không.
……………
Sau này, Trình Gia Hưng còn muốn có giao tình với Đông Tử, muốn lừa dối cậu e vợ giúp hắn nhìn chằm chằm xung quanh một chút, xem xem nếu có người muốn đào góc tường thì phải nói cho hắn biết. Đông Tử không có phản ứng lại hắn, rầm rì nói ngươi có năng lực như vậy cần gì người giúp đỡ nữa?.
Nói thì nói như vậy, nhìn sắc trời sắp đến lúc Trình Gia Hưng phải trở về, Đông Tử vẫn còn lẩm bẩm vài câu với hắn. Nói kiếp nạn đào hoa của tỷ đã bị hắn dập tắt, dù sao đã phát tài rồi thì phải có mệnh hưởng thụ, nếu còn dây dưa muốn cùng với Hà Kiều Hạnh thì chỉ có thiệt vào thân mà thôi, vợ chồng các gia đình nữ nhân cũng nên lợi hại để khỏi phải chịu thiệt ……..::Đông Tử lại nói một tràng dang đại hải, “Ca nói cơ thể là một con người, có thể so sánh cứng rắn được hơn phiến đá sao? Ca cũng nên chú ý, đã đính thân với tỷ ta rồi, sau này còn thành thân nữa, đừng có ở bên ngoài mà trăm ngàn lần trêu hoa ghẹo nguyệt. Nghe nói ở bên ngoài người có tiền liền chơi thú cưới tiểu phòng về nhà, tỷ của ta không thể gặp tình huống này, ca nghĩ lại cho tốt đi “.
Khi Trình Gia Hưng đến, cầm theo một bao bạc và một thùng ốc đồng đã nhả hết bùn.
Bạc Hà Kiều Hạnh cất khoá kỹ lại, còn ốc đồng đã biến thành ốc đồng xào, Hà Kiều Hạnh trộm lười biếng, không lấy thịt ốc ra bát cho hắn, mà nàng bảo Trình Gia Hưng lấy về có thời gian ăn dần, ăn từ từ mới ngon.
Trình Gia Hưng mọi thời khắc luôn nhớ lấy lòng cha vợ, dù có cái ăn cũng không quên để phần cho ông, cho nên trước khi rời đi đã để lại một bát lớn, rồi quay lại đưa tiền cho Hạnh Nhi bảo huynh đệ lên trấn mua rượu hiếu kính cha vợ, “Nay trời không nóng, nàng cầm lấy tiền tích góp ta đưa đó lên trấn mua vải nhẹ thoáng mát mà may quần áo mới. Đàn ông chúng ta suy nghĩ đơn giản không chu đáo, nên có rất nhiều thứ không nghĩ ra, vì thế nếu thiếu thứ gì thì nàng cứ lấy tiền đi mà mua, nhớ chưa Hạnh Nhi “.
“Ngươi còn nói muốn tiết kiệm tiền để xây nhà mới, xây một ngôi nhà bằng gạch xanh phải tốn rất nhiều tiền đúng không?”.
“Cái này nàng đừng lo lắng, mọi chuyện ta có tính toán, nhất định là sẽ đủ”.
Hà Kiều Hạnh tìm cho hắn một cái sọt, đem đặt ốc đồng vào bên trong phía dưới, còn bên trên là mì lạnh chưa trộn gia vị, gia vị được gói bỏ riêng trong ống trúc đã làm sạch sẽ. Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, chuyện cũng đã giải thích rõ ràng, Trình Gia Hưng liền cõng sọt trên lưng đi trở về, trên đường trở về có gặp được bọn Man Tử đi qua sông.
Sau khi công việc buôn bán ổn định, Trình Gia Hưng không phải mỗi ngày đều đi theo ra ngoài bán cùng, có khi hắn vội đi làm việc khác, Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi là người đáng tin cậy, số tiền kiếm được cũng tương xứng với số lượng đồ ăn mang đi bán. Trong khoảng thời gian này hai người đi theo Trình Gia Hưng buôn bán, thật sự rất mệt mỏi, còn mang theo cả gia đình đi làm cùng, nhưng cũng cầm được không ít tiền.
Hai người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, biết chính bản thân mình là tên phế vật không nên hồn trộn lẫn trong đống người, ai có thể xem trọng bọn họ chứ? Vì thế, cho dù Trình Gia Hưng thường xuyên đi làm việc khác, bọn họ cũng không hề phàn nàn oán giận, vẫn là Trình ca, Trình ca kêu gọi rất thân thiết, càng không dám dùng đến thủ đoạn gian dối, bọn họ việc gì cũng làm thoả đáng, đàng hoàng.
Lúc này đây, Trình Gia Hưng vừa mới về thôn, mới đến trước cửa nhà, chưa kịp đặt sọt xuống thì chợt nghe nói nương Man Tử vừa rồi đã đến đây.
Có chuyện gì vậy ạ?.
Hoàng thị nói nàng xách một giỏ trứng ngỗng lại đây, còn nói là Trình Gia Hưng đã vất vả mang theo hai tên ngốc kia cùng đi buôn bán, nên mới đưa cái này đến cho con bồi bổ.
“Ta suy nghĩ, người chịu khổ không phải là con trai của nàng sao? Lại vừa thấy, trên mặt nàng ta tròn vo thêm một vòng, chắc là khoảng thời gian này ăn không ít dầu rồi”.
“Nương, nương cũng nên học hỏi theo người ta đi! Đem ba bữa cơm trong nhà làm tốt hơn một chút!”.
Hoàng thị trừng mắt liếc hắn một cái: “Ta không cho con ăn đủ sao?”.
Hiện giờ cá, thịt ăn lúc nào chả được? Lại nói đến trời nóng như thế này ăn chút thanh đạm mới ngon miệng, rồi nhìn tình huống trong nhà, mỗi ngày ăn thịt liệu có ổn không?
Hoàng nhìn hắn chằm chằm: “Ta thấp hơn cái ngươi ăn sao? “Con nếu thèm ăn thì đi mua một miếng thịt đưa đến Hà gia, bảo vợ con nấu cho, rồi ở đó ăn cùng với họ. Thời tiết như vậy, ta và cha con không thể ăn được dầu mỡ nhiều. Không nói cái này nữa, trong sọt con có gì vậy? Sao lại thơm thế?”.
“Nói chuyện với nương suýt nữa thì quên”.
Trình Gia Hưng đặt sọt xuống, lấy mì lạnh cùng ốc đồng xào bên trong lấy ra đặt lên bàn: “Đây là mì lạnh, trộn gia vị vào là có thể ăn, con đã ăn một bát lớn ở sân nhà Hà gia rồi, cái này là mang về cho cha nương nếm thử. Nương lấy bát lại đây, con lấy một bát ốc đồng xào ra cho cha, nương bảo cha lấy xiên que tre nhọn khều thịt bên trong ra mà ăn, ăn rất ngon đó, nếu có một chén rượu nữa thì đúng là hương vị của thần tiên”.
“Tất cả đều làm dành riêng cho con? Con đi qua một chuyến đúng là gây thêm phiền toái cho người ta mà”.
“Đâu ạ! Mì lạnh vốn đã chuẩn bị sẵn rồi, còn ốc đồng là đặc biệt xào riêng cho con, phải làm mất một lúc. Con hỏi Hạnh Nhi rằng nàng có mệt hay không, vì thấy nàng cầm một cái môi rất lớn để đảo, nghĩ muốn xoa bóp bà vai cho nàng. Nàng còn nói rằng bình thường, bảo con đừng có mượn cơ hội mà chiếm tiện nghi, nhanh chạy cút đi. Con thấy nàng chính là xấu hổ, trước đó lúc con ăn mì lạnh, nàng cũng nhìn con chằm chằm không chớp mắt”.
“Đó là xem thấy con ăn nhiều thì có!”.
“Nương cứ việc dội gáo nước lạnh cho con đi, không sao đâu, con vẫn thấy mát mẻ”.
Trình Gia Hưng vừa cùng nương nói chuyện, vừa khều thịt ốc đồng ra ăn, ăn được nửa chừng rồi mới nhớ ra: “Hôm nay con đưa tiền kiếm được mấy ngày qua cho Hạnh Nhi giữ, con có để lại hai lượng bạc, nương với cha đã ba năm rồi không may bộ quần áo mới nào, con lấy đưa cho nương, hai người làm mà mặc. Trước đây mua chất liệu vải toàn giá rẻ, tuy rất rắn chắc nhưng rất kín gió, trời này mặc thì quá nóng, đặc biệt cha con xuống ruộng làm việc, hẳn là rất khó chịu!”.
“…………”
Cũng khó trách Hoàng thị luôn nhớ thương nghĩ về Trình Gia Hưng, trong số mấy đứa con trai, hắn là đứa quan tâm mọi người nhất, trước kia thời điểm lêu lổng, nhàn rỗi vẫn nói vài câu dễ nghe, dỗ dành khiến cho người ta vui vẻ, hắn như vậy khiến cơn tức trong lòng đều hoà tan đi.
Nghe hắn nói việc may quần áo, trong lòng Hoàng thị cảm thấy rất xúc đông, cố chịu đựng cái mũi nghẹn ngào nói: “Con so với người khác có thể kiếm được nhiều hơn, mà cũng tiêu so với người khác nhiều hơn, cho dù làm quần áo mới đâu cần phải dùng đến hai lượng bạc sao?”.
Trình Gia Hưng vùi đầu vào ăn, ăn ăn và ăn.
Ăn sảng khoái rồi mới nói: “Con lại không biết vải dệt bán như thế nào, đưa nhiều thêm một chút, cha và nương làm cho thoải mái, nếu còn thừa lại thì trả cho con cũng được. Ngày mai liền đi mua vải đi, càng sớm càng tốt, vì ngày càng lúc càng nóng”.