• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng thị nghĩ rằng phải mất mấy ngày mới có tin tức, nhưng không nghĩ tới mới chỉ có hai ngày mà Phí bà tử đã đến cửa. Nàng đang còn muốn pha một bát trà khô cho người ta uống thì bị ngăn cản lại: “Ngươi đừng khách sáo, không phải làm đâu, ta tới nhà ngươi không phải để xin chén trà, mà muốn nói với ngươi một chút, về chuyện lần trước ngươi lôi kéo nói với ta, lần này có đầu mối rồi”.

“Ta suy nghĩ một vòng cũng không tìm ra được vợ cho lão tam, vẫn là Phí tẩu tử có bản lĩnh nha”. 

“Lão bà tử ta ăn cơm miếng này, ta đã hứa với ngươi rồi, sao có thể không quan chứ”.

Hoàng thị thuận tay cầm một chiếc ghế dài, lôi kéo người ngồi xuống dưới mái hiên, chờ bà mối nói rõ. Mắt thấy sắp giờ ăn trưa mà Phí bà tử chưa nói rõ với nàng, chỉ nói là hôm qua đã suy nghĩ cả ngày, liền nghĩ đến bên Ngư Tuyền thôn ở bên kia sông có một người tốt.

“Ngư Tuyền thôn a…..Là Hà gia hay Triệu gia?”.

“Hà gia, cháu gái Hà tam thái, kêu là Kiều Hạnh nhi”.

Hà Kiều Hạnh????

Khuôn mặt vui mừng vừa rồi của Hoàng thị, sau khi nghe đến cái tên này thì cứng đơ cả người ra.

Lại nói Phí bà tử là người nào? Nàng lui tới làm mai cho người ta, không chỉ có cái miệng dẻo, nhanh nhẹn mà còn có nhãn lực cực tốt, nhìn thấy Hoàng thị như vậy, liền biết được nàng đã nghe qua đại danh của Hà Kiều Hạnh, sợ sự tình sẽ xáo trộn không có hy vọng nên vội vàng bổ sung thêm vài câu:” Bên ngoài có một số tin đồn, ta cũng đã nghe qua, tuy nhiên ta dám nói tất cả trong đó không phải là lời nói thật, bên trong bát cũng có giọt nước tràn đi. Muội tử ngươi ngẫm lại xem, Gia Hưng nhà ngươi không phải cũng giống như vậy sao? Tuổi nhỏ bồng bột, chưa lập gia đình nên chưa hiểu chuyện lắm, mà bên ngoài lại đồn đãi hắn như vậy, nếu không phải là gánh nặng của lời đồn đãi thì bằng bộ dạng Gia Hưng nhà các ngươi đã sớm thành thân vào năm trước rồi, đâu đến nỗi chờ đến giờ phải nhờ tới ta?. Hà gia bên kia tình hình cũng tương tự như vậy, ta trước đó cũng biết được vài chuyện, rồi cũng đi hỏi thăm người khác một chút, sáng hôm nay còn tranh thủ chạy sang Hà gia phía đối diện để tìm hiểu sự tình rõ ràng rồi mới đến đây,  ngươi chịu nghe ta thì ta sẽ nói cho ngươi một câu, nếu ngươi nghe danh của nàng không ưng thì ta sẽ đi tìm nhà khác, nhưng chỉ sợ qua một hai năm nữa Hà Kiều Hạnh sẽ gả cho người khác, cuộc sống sung túc lên thì đến lúc đó muội tử ngươi  có hối hận thì cũng đừng trách ta mai mối mà không có thuyết phục ngươi?”.

Hoàng thị nửa tin nửa ngờ nói:” Vợ của Chu lão tử gả ở bên kia sông, nghe nàng nói rằng cô nương nhà Hà gia là một con hổ cái, tính tình nóng nảy, động một tý là đánh người, có một lần đánh cho Triệu Lực phải nằm trên giường nửa tháng chưa xuống đất được, ta sợ lão tam gánh không nổi…..”.

Lời nói của Hoàng thị đã uyển chuyển hơn rồi, bên ngoài người ta nói còn khoa trương hơn nữa, nói Hà Kiều Hạnh chính là sát tinh đầu thai, nàng động thủ với người còn nói hơn nhiều, đánh xong còn có người trong nhà đi thu thập hậu quả. Hà gia ở bên ngoài là cái rắm, nhưng xung quanh đây không ai dám chọc nàng, nàng Hà Kiều Hạnh ở trong sân thét to một tiếng, lập tức có mười tám huynh đệ ra tay giúp nàng. Mà đây mới chỉ là một chi nhà tam thái thái, nếu như tính đến họ hàng xa cũng có thể rút ra hơn trăm người trong đó.

Cưới nàng phu cương khó chấn.

Nghe nói nàng đã cập kê hai ba năm rồi mà việc hôn nhân chưa có định ra xong, Hoàng thị cảm thấy cái này rất là bình thường, điều kiện cao như vậy thật không tốt.

Mà kém quá khẳng định Hà gia sẽ chướng mắt.

Thà lấy người hiền lành, dịu dàng, chu đáo, còn hơn lấy một bà vợ dữ tợn?

Trong lòng nàng cảm thấy không đáng tin cậy, nhưng cũng không dám làm mất lòng bà mối, vì thế coi như rảnh rỗi nói chuyện phiếm tán gẫu, và để xem Phí bà tử sẽ nói như thế nào. 

Phí bà tử vì kiếm chút tạ lễ mà cố gắng hết sức cho vụ mai mối này, còn nói đến chuyện Triệu Lực lần đó thì lập tức bác bỏ tin đồn.

“Chuyện Triệu Lục bị đánh, muội tử ngươi chỉ biết một mà không biết hai, ta nói như thế này nhé, Triệu gia nhà hắn cũng ở Ngư Tuyền thôn là một đại gia tộc, con cháu nhà hắn bị đánh thành ra như vậy, có thể không so đo tính sổ sao?”.

“Vậy thì lời đồn bên ngoài kia là nói dối?”.

“Hắn lúc trước đúng là nằm bò trên giường nửa tháng, nhưng không phải là do cô nương nhà Hà gia động tay. Hà gia chẳng qua chỉ đạp  một cước, chính là nhà Triệu lão đại, nghe nói nhà bọn họ có đứa con trai thứ hai chơi bời lêu lổng đánh hắn một trận thậm tệ, Triệu Lục kia là muốn kết đôi với Hà Kiều Hạnh, nhưng lại không lấy được cho nên mới bịa chuyện ra để hại nàng”.   

Hoàng thị nghĩ Phí bà tử sẽ không bao giờ bịa ra những lời này để dỗ mình, vì vậy không đồng ý nói: “Những người khác loan truyền bậy bạ như vậy, tại sao Hà gia không đi giải thích rõ ràng?, chẳng lẽ cứ để hắn nói vừa vậy sao?”.

“Chuyện này ta cũng đã hỏi qua rồi, Hà gia nói những lời này đó họ truyền sau lưng, đến khi biết được chuyện thì đã đâu vào đó rồi, lại nói nếu đi giải thích làm sáng tỏ thì có vẻ như chột dạ, không còn cách nào khác nên chỉ có thể đánh Triệu Lục một trận cho xả giận”.

Vậy xả giận này, lúc đầu vốn dĩ có chút nửa tin nửa không tin, nhưng cuối cùng cũng tin là sự thật, hoá ra là chọc tức phải một con cọp cái, nàng thật hung dữ!. 

Hoàng thị nghe: ………………

Phí bà tử sau khi giải thích xong việc của Triệu Lục, lại nói tiếp rằng sức mạnh khoẻ khoắn của Hà Kiều Hạnh là sự thật, nhưng với người gia đình mình thì chưa vao giờ động tay động chân gì cả, nàng ấy là người hiểu đạo lý, có hiếu tâm. Mấy lần động thủ ấy là bị người ngoài bắt nạt trên đầu, bị bức tử đến nóng nảy quá nên mới vác dao bếp ra muốn chém người ta, đây là tiểu cô mương xinh đẹp nên muốn lợi dụng chiếm tiện nghi, như vậy mà không nên đánh sao?. 

“Gia đình nàng ấy giàu có, ngoại hình đẹp, có năng lực làm việc. Ở bên kia có rất nhiều người ghen tị với nàng, cố tình tìn cơ hội để phá hư thanh danh, muốn làm hỏng mối hôn sự, để nàng không được hạnh phúc thì mới hài lòng. Vì thế nàng kéo dài tới đến năm nay à chưa định ra hôn sự là bị những lời đồn đại ấy làm hại”.

Phí bà tử còn nói rằng, con trai Trịnh gia không cần dựa dẫm vào vợ, nhưng lấy một người có năng lực thì tốt hơn là lấy một người chân yếu tay mềm. Con dâu như vậy người khổ nhất là ai? Thứ nhất là con trai ngươi, con trai ngươi sau khi lo xong việc bên ngoài rồi thì còn phải vội vàng làm việc trong nhà, thứ hai là khổ bản thân mình, phải lau mông chùi đít cho nàng, ngươi có thấy mệt hay không?.

Lời nói này, đúng là nói đến tâm can của Hoàng thị.

Đứa con trai thứ ba này của nàng cứ lông bông như vậy, đối với người bên ngoài thì là chưa thành thân, nhưng sau này thành thân lập gia đình rồi sẽ khác. Thật sự mà nói, người có thể thay đổi tính nết hay không, trong lòng Hoàng thị không dám chắc chắn, nếu Gia Hưng mà vẫn như cũ, còn con dâu không có năng lực thì sau này cuộc sống sẽ ra sao đây?.

Nói như vậy thì Hà gia này thật sự còn có thể, lại nghĩ Gia Hưng da mặt hắn dày, xuống nước trước một bậc, xin cưới hỏi Hà Kiều Hạnh thì sau này hẳn sẽ không đến mức vợ chồng náo loạn đánh nhau.

Hoàng thị nghe lời Phí bà tử nói, ngẫm lại cảm thấy có lý, cho nên trong lòng đã có vài phần vừa lòng, trên mặt thể hiện ra nét lưỡng lữ. Phí bà tử thấy sắc mặt nàng không còn cứng nhắc như trước nữa, mới thở phào nhẹ nhõm:”Nếu ngươi cảm thấy không sao, có thể kết đôi, thì ta sẽ phải chạy sang qua bên sông thêm hai lần nữa, ngươi cũng biết Hà gia cô nương này không phải tuỳ tuỳ tiện tiện là có thể cưới được”.

“Thì vậy! Sau này còn phải làm phiền Phí tẩu tử nữa, ta nghe tẩu tử nói như vậy, cảm thấy nàng và Gia Hưng nhà chúng ta hợp nhau, chẳng qua là việc này một người nói không tính, ta còn phải thương lượng với cha hắn một chút đã, hôm nay chỉ sợ gấp quá nên không đưa ra được lời chắc chắn”.

Phí bà tử vỗ mông đứng dậy, nói hai ngày nữa nàng sẽ đến lại, để biết câu trả lời chắc chắn của Hoàng thị.

Hoàng thị không giữ người ở lại ăn cơm, nên quay trở vào trong phòng, nhặt mấy quả trứng gà cùng đem tiễn người đi ra ngoài.

Thấy người ngoài đã đi xa, hai con dâu Trình gia chạy đến hỏi mẹ chồng là nhìn cô nương nhà nào cưới vợ cho tam đệ? Vì lúc này bà mối đã đến nhà.

“Bát tự còn chưa có, hỏi thăm làm gì? Hai ngươi quay lại phòng bếp đi, đúng rồi, bảo Thiết Ngưu chạy đi ra ngoài đồng kêu mọi người về ăn cơm”.

Thiết Ngưu là cháu trai lớn của Trình Gia Hưng, hắn năm nay chưa tròn năm tuổi, là một tiểu tử mập mạp. Hắn nghe nương căn dặn liền bỏ chạy đi ra ngoài, thì từ xa đã thấy ông nội vác cuốc, nên gân cổ họng hét lên, nói về ăn cơm.

Trình Lai Hỉ cũng gân cổ lên đáp lại, nói đã biết, bảo hắn trở về nhà trước đi. 

Đáp lời xong, ông quay lại kêu mấy người con ở ruộng bên cạnh, liền thấy lão đại lão nhị đang làm việc dưới ruộng, còn lão tam thì ngủ cho đến khi mặt trời lên cao tới mông mới từ trong nhà ra ruộng, ra tới ruộng lại biếng nhác ngáp ngắn ngáp dài không chịu làm việc đàng hoàng, vừa nghe nói đến giờ về ăn cơm, người đã nhanh nhẹn trèo lên bờ ruộng chuẩn bị đi về nhà.

“Trình Gia Hưng, ngươi đúng là muốn chọc tức chết ta mà!”.

Đột nhiên bị điểm danh gọi tên, Trình Gia Hưng ngơ ngác nhìn cha mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?.

Mùa đông vừa rồi thiếu chút nữa làm hắn ngây người nhàm chán, thật vất vả mới đợi được đầu mùa xuân đến, vốn dĩ muốn dẫn hai người lên núi đi dạo một vòng thử vận may, nhưng kế hoạch còn chưa có thực hiện được thì bị lão cha phát hiện, nói ngày đầu mùa xuân bận rộn bắt hắn xuống ruộng. Nếu chưa bị gọi tên thì sẽ là thế, nhưng đã bị gọi nói như vậy rồi chẳng nhẽ bỏ lại cha và hai huynh đệ chạy lên núi thì nghĩ lại cũng không phải là con người. Vì thế Trình Gia Hưng liền gác lại chuyện lên núi bắt gà, chim thỏ hoang, vác cuốc đi theo xuống ruộng, mấy ngày nay làm mệt sống mệt chết thế mà lão cha vẫn không hài lòng là sao?.

Nhìn thấy dáng vẻ vô tội của hắn, trong lòng Trình Lai Hỉ nghẹn tức một đống, sau đó quay đầu lại nhìn việc hắn làm cả buổi sáng:”Ngươi nói xem, ngươi xuống đất để làm gì? Cả buổi sáng mà ngươi làm được có từng này, còn không bằng lãi tử ta làm nửa canh giờ”.

Trình Gia Hưng nghe xong gật đầu:”Đúng vậy, con đã nói là cho con xuống ruộng đất còn không bằng để con lên núi thử vận may, là chính cha nói là cày bừa gieo trồng vụ xuân bận rộn quá nên phải kéo con đi xuống đây bằng được”.

“Ngươi biết rằng nương ngươi đang nóng lòng muốn làm mai cho ngươi, ta đây không mang theo ngươi ra đây thì còn bộ dạng nào hả? Còn ngươi thì ngủ thẳng cẳng mãi đến mặt trời cao cháy đến mông mới rời giường, thức dậy ăn cơm rồi muốn đi lên núi? Thử hỏi xem như vậy thì có cô nương nhà nào chịu gả cho ngươi? Gả cho ngươi rồi cùng uống gió Tây Bắc à?”. 

Nói đến chuyện thành thân không cần thiết, Trình Gia Hưng bĩu môi, hắn rất muốn nói rằng hắn không vội.

Vẫn là đại ca phản ứng nhanh, chạy nhanh lên gọi tam đệ.

“Gì thế?”.

“Ngươi không đói bụng à? Trở về ăn cơm”.

Trình lão nhị ở bên cũng phụ hoạ, để cho huynh đệ bớt nói tranh cãi, khỏi làm tức giận cha.

” Là cha cố ý giận ta, chính là chê ta ngày trôi qua quá thoải mái nên mới muốn rước thêm một cô vợ vào nhà để cho ta ngột ngạt đây mà”.

“Trước kia nương nói tìm người làm mai dưới gối, ngươi bảo đợi hai năm nữa, giờ đã qua hai năm rồi, việc cũng phải nên làm. Hồi Ta bằng tuổi ngươi đã sớm cưới tẩu tử ngươi vào cửa rồi, trong thôn chúng ta mười lăm, mười sáu tuổi đã bắt đầu cưới con dâu vào nhà rồi, sao tới ngươi lại cứ kéo hoãn trì trệ đến bây giờ hả?”.

Đại ca nhị ca hắn, một người xướng một người hát mặt đỏ tía tai nói thuyết phục, còn Trình Gia Hưng vác cái cuốc trên vai, ngậm ngọn cỏ dại trong miệng, vừa đi vừa nhai……Chờ đến khi hai ca ca nói đủ rồi, hắn mới đem ngọn cỏ trong miệng phun ra, nói cưới con dâu là chuyện tốt, vừa có thể ngắm nhìn, ăn cơm xong còn được ôm ngủ ngon, nhưng lão nương nhà hắn không phải hỏi muốn tìm một cô vợ dịu dàng nũng nịu, mà lại là một người vợ có thể quản thúc, đôn đốc chồng, ai lại đi thích một người vợ như quản gia vậy chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK