“Thiết Ngưu đâu rồi? Sao không thấy con?”.
Lưu thị đang nằm nghiêng ở trên giường, mặt hướng vào trong, nghe thấy hỏi chuyện liền quay người lại: “Chắc là chạy đi chỗ nào chơi dế mèn rồi, con vui vẻ chạy đi lung tung mỗi ngày, ta phụ nữ có mang hai ngươi làm sao có thể suốt ngày để mắt đến hắn được?”.
“Vậy thì phải nhớ nói cho con biết, ra ngoài chơi cũng được, nhưng đừng có đi đến bờ sông với cạnh giếng”. Trình Gia Phú nói xong rồi nhìn lại Chu thị: “Nàng hôm nay không thoải mái à? Sao lại nằm trên giường vậy?”.
Lưu thị không lên tiếng.
Trình Gia Phú lại nói: “Nếu không thoải mái thì phải nói, để ta đi tìm thầy thuốc nam về xem cho nàng “.
Lưu thị nghĩ lại, rồi chống người ngồi dậy: “Có thể có chuyện gì không tốt chứ? Chàng thấy ta đang nằm là đang suy nghĩ một số chuyện”.
“Có chuyện gì?”.
“Ta đang suy nghĩ mình có thể làm gì để kiếm tiền, chàng nói lão tam đang làm cái gì vậy? Hắn nói là săn hái sản vật ở trong núi cùng mấy món ăn hoang dã mang đi bán lấy tiền, nhưng ta thực sự không tin lắm. Chàng nghĩ lại mà xem, nửa lượng bạc tính ra là 500 văn tiền, thịt heo bây giờ đồ tể bán với giá bao nhiêu? Cho dù là 20 văn tiền một cân đi chăng nữa thì 500 văn tiền có thể mua được hai mươi mấy cân thịt, mấy thứ trên núi đó có đáng giá như vậy không?”.
Khi Lưu thị nói về điều này, Trình Gia Phú suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng có thể may mắn tìm đào được dược liệu tốt, mà nàng quan tâm đến cái này làm gì? Cho dù có hỏi rõ, thì chưa chắc đã học được”.
“Trình Gia Phú, chàng không muốn kiếm tiền sao? Huynh đệ của chàng đã giao hai lần bạc trong nhà rồi mà sao chàng có thể vẫn ngồi đây được?”.
“Bây giờ không phải là ngày mùa đồng áng bận rộn sao? Ta làm gì có thời gian mà đi làm việc khác, chờ thu hoạch mùa thu xong, bắt đầu mùa thu công việc ít đi thì ra sẽ nói một tiếng với cha nương rồi đi ra ngoài làm công nhật, tìm một chỗ chăm chỉ làm việc. Trong nhà cũng không thiếu cái ăn cái mặc của chúng ta, việc kiếm tiền ngươi đừng có gấp gáp lo lắng, cho dù có lo lắng cũng chẳng là được điều gì đâu”.
Vợ chồng hai ngươi suy nghĩ không giống nhau, Trình Gia Phú là đại ca trong gia đình, hắn muốn tự lập một chút, không trông cậy vào huynh đệ để lấy thứ gì đó, trong nhà có việc thì có thể làm nhiều hơn cũng sẽ làm. Còn Lưu thị làm đại tẩu, nhưng nàng ở nhà mẹ đẻ lại là muội tử, trên đầu có đại ca che chở, mọi chuyện phiền toái đều có đại ca gánh vác, phân chia đồ vật còn chia cho nàng…… Nên bây giờ nhìn thấy Trình Gia Hưng có cách làm kiếm ra tiền, liền trông cậy vào tam đệ mang theo bọn họ hưởng cùng, làm sao có thể dễ dàng đánh mất ý nghĩ này được?.
Mấy ngày nay thời tiết rất tốt, nghĩ tới sau cơn mưa thì nấm trong núi sẽ mọc nhiều, hơn nữa có mấy ngày rồi Trình Gia Hưng chưa đi lên núi, hắn nếu không phải ở nhà ngủ đến mộng mị thì cùng với mấy tên lưu manh lêu lổng trong thôn đi đến một sườn núi nhỏ để khoác loác khoe khoang, hắn nghe nói ở bên nhà Trần gia Tiểu Hà thôn bên kia có mở một sòng đê đánh bạc, cho nên lưu manh làng trên xóm dưới đều tụ tập về đó đề đặt cược dế, vì thế nhà Trần gia mặt rỗ mỗi ngày đều rất náo nhiệt sôi động.
Trình Gia Hưng nghe xong vỗ vỗ mông, xoay người đứng dậy, nhổ ngọn cỏ ngậm trong miệng ra: “Chúng ta đi xem một chút đi”.
“Đi xem làm cái gì? Cũng không có tiền để đánh cược”.
Trình Gia Hưng nghe xong lời này, liền vỗ một phát sau ót đầu Man Tử, chiêu thức này giống hệt như Hoàng thị vỗ hắn: “Đại có có kế hoạch khác, ngươi cứ đi theo đi”.
Trình Gia Hưng mang theo Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi đi Tiểu Hà thôn, hắn ngồi xổm ở bên kia nửa ngày, xem đến hiểu cả cách chơi, trên đường trở về còn nói: “Trần mặt rỗ có thể nghĩ ta trò này, ở đây hắn là người mở đầu tiên sòng cá cược dế này, xem như nắm được người dân ở mười dặm tám thôn lại đây chơi đi”.
“Đúng vậy đó! Bọn hắn ở chỗ đó từ sáng đến tối, nghiện đến nỗi không chịu về nhà ăn cơm luôn “.
“Vậy thì thật tốt!”.
Nhìn thấy Trình Gia Hưng như đang có chủ ý gì, nên Tiểu Thuận Nhi hỏi hắn là đang nghĩ gì vậy.
“Nghĩ đến cách kiếm tiền, không biết là hai ngươi có muốn đi theo không?”.
Nghe nói là dó thể kiếm tiến, ai mà nghĩ không muốn cơ chứ?
“Trình ca ngươi nói đi”.
“Trước đó ta đã lấy đậu phộng da cá và váng đậu cay cho các ngươi ăn qua, ngươi nói xem, nếu ta mang hai thứ kia đưa đến nhà Trần gia mặt rỗ có thể bán được ra tiền không?”.
Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi nghĩ, những người đến cá cược dế ở đó từ buổi sáng, mãi tới chiều tối muộn mới trở về nhà, chính là ngồi xuống là ngồi một ngày không có thức ăn gì? Đậu phộng gia cá cùng váng đậu cay là món ăn rất tốt để giết thời gian, mà những người đó lại là người ham ăn, nhác làm phá của, chắc chắn sẽ thích tiện ích ngay trước mặt. Hai người nghĩ đến vậy hai mắt đều sáng lên, ngượng ngùng xoa tay nói: “Chúng ta không biết làm gì, Trình ca chịu mang chúng ta đi sao?”.
Trình Gia Hưng đặt hai tay lên vai hai người kéo lại nói: “Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nếu có con đường kiếm tiền sao có thể không mang theo các ngươi được chứ? Nhưng ta nói trước, tình cảm là tình cảm, công việc là công việc, không cần ta nói các ngươi cũng biết, làm buôn bán đồ ăn quan trọng nhất là tay nghề, ý tưởng, ba người chúng ta kết nhóm, ta hiến kế, vợ ta sẽ ra tay nghề, còn hai ngươi ra phí tổn, được tiền thì chúng ta chia ra”.
Nghĩ đến rằng không phải là ăn thịt, nên chi phí cũng không nhiều lắm, o dù nhiều quá cũng không thành vấn đề, chỉ cần có thể dỗ dành, có thể gạt người. Giống như nhà Man Tử, hắn là con trai duy nhất trong nhà, Tiểu Thuận Nhi tuy không được cha nương thích, nhưng lại được bà nội thương yêu, muốn lấy tiền vốn cũng không phải là vấn đề gì lớn
Trình Gia Hưng bảo bọn họ quay về lấy đậu phộng, đậu nành, và chút tiền để đi vào trấn mua nguyên liệu, còn bản thân hắn thì dưới ánh nắng mặt trời chạy đi Ngư Tuyền thôn tìm cô vợ nhỏ nói chuyện.
Trong lòng hắn nóng hừng hực, qua sông chạy một mạch vào sân nhà Hà gia, đến nơi thì thấy Hà Kiều Hạnh đang canh phơi những hạt lúa mì.
Hà Kiều Hạnh ngỡ ngàng khi thấy hắn đi tới đây.
“Sao ngươi lại đến đây?”.
Trình Gia Hưng nắm lấy tay Hà Kiều Hạnh: “Hạnh Nhi lại đây, ta có chuyện muốn bàn bạc với nàng”.
Hà Kiều Hạnh đưa khăn tay cho hắn lau mồ hôi, rồi đẩy bảo hắn đi vào rừng trúc đợi, còn bản thân đi sang nhà cách vách nhờ Hương Đào giúp mình trông chừng một chút, rồi mới đi theo sau. Lúc Hà Kiều Hạnh đi vào rừng trúc thì thấy Trình Gia Hưng đang ngồi xổm bên cạnh cây trúc lần trước bị nàng bẻ gãy: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”.
“Thời gian này chẳng phải là ngay cả con dế ở trên đường cũng không thấy sao? Chúng ta đi đến nhà Trần gia mặt rỗ Tiểu Hà thôn bên kia xem sòng bạc cược dế, thật sự là rất náo nhiệt”.
Hà Kiều Hạnh hai tay chống nạnh: “Ngươi đi đánh bạc cược dế phải không?”.
“Không có! Ta đi qua xem náo nhiệt thôi, lần này ta đã tìm ra cách kiếm tiền rồi! Nàng cũng biết bên kia đều là những tiểu tử hết ăn lại nằm lười biếng phá của muốn ăn ngon, ta nghĩ muốn đưa đậu phộng da cá, váng đậu cay nàng làm đi qua bên kia bán, như vậy thì không phải là có tiền hay sao?”.
Nói như thế này, Hà Kiều Hạnh mới hiểu được:”Ngươi muốn ta ra trù nghệ sao?”.
Trình Gia Hưng gật đầu.
Hà Kiều Hạnh suy nghĩ một chút, nàng đối với việc buôn bán cũng không thích lắm, nhưng khó có được người đàn ông của mình có có tiến bộ động lực nghĩ cách kiếm tiền như vậy, nên nàng cũng phải ủng hộ. Nàng liền gật đầu nói: “Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết những gì ta cần, ngươi phải chuẩn bị cho đủ”.
Hà Kiều Hạnh bấm ngón tay gọi tên các nguyên liệu rồi nói: “Ngươi nếu muốn tiết kiệm chi phí tiền vốn thì có thể dẫn người xuống ruộng bắt ốc đồng, lươn, cá chạch, không thì lên nhí bắt gà rừng, thỏ hoang. Thịt, lươn ốc xào cay, ếch thỏ, rau trộn gà gì đó ta đều có thể làm được, ngươi cứ biến đổi hương vị đưa đi qua, đi qua đi lại, mùi hương toả ra nhất định sẽ khiến cho bọn họ thèm ăn đến chết luôn”.
Trình Gia Hưng dường như đang nhìn thấy những thỏi bạc trắng đang vẫy tay gọi hắn, bàn tính trong lòng lại một lần nữa lạch cạch lạch cạch nổi lên, nói trước tiên làm đậu phộng da cá cùng váng đậu cay, còn ốc này đó thì để sau vì phải tốn một chút công phu.
“Ta đem tay nghề quản gia ra hỗ trợ ngươi, Trình Gia Hưng, ngươi không có gì để nói với ta sao?”.
Thấy Hà Kiều Hạnh nhìn chằm chằm hắn như vậy, Trình Gia Hưng cảm thấy khá xấu hổ.
“Trong vụ buôn bán này, ta kết nhóm với người khác, kéo hai người huynh đệ ra bỏ vốn, quay vòng kiếm tiền lại ta chia được bốn phần, bọn họ ba phần, tiền kia trừ bỏ giao cho nương, còn lại đưa cho nàng cầm có được không?”.
Chờ hắn dỗ dành cô vợ nhỏ cho tốt xong, mới nhắc lại các nguyên liệu cần thiết xem có bị sót không, rồi mới vội vàng trở về. Hà Kiều Hạnh từ trong rừng trúc đi ra, nói cảm ơn Hương Đào, xong ngồi lại trong sân. Hương Đào cũng không vội vàng trở về, mà còn tò mò hỏi nàng Trình Gia Hưng đến đây làm gì?.
“Đến bàn với ta một chút chuyện”.
“Cũng không ở lại uống miếng nào đã đi rồi sao?”.
“Ừ, nói xong người liền chạy mất”.
Nhìn thấy Hương Đào cười cười, Hà Kiều Hạnh nhướng mắt hỏi nàng cười cái gì?.
“Vui mừng thay tỷ đó, Hạnh Nhi, tỷ chọn đúng người rồi, kể từ lúc đính thôn xong, cứ hai ba ngày Trình Gia Hưng lại chạy đến chỗ chúng ta một chuyến, đối tỷ rất quan tâm, để bụng. Lúc đầu chỉ nghe nói hắn là người không đàng hoàng, là một tên lưu manh, lêu lổng, hiện giờ nhìn không phải là rất tốt sao? Cha nương muội lén nói chuyện riêng với nhau nói là rất tốt, còn nhìn bộ dạng của ông nội thì rất là vừa lòng”.
“Bây giờ mọi người đều nói ta và Trình Gia Hưng rất tốt, nương ta cũng yêu cầu sau khi thành thân thì phải thu liễm lại sức mạnh của mình, nếu không sẽ doạ hắn làm hắn sợ. Nhưng ta cảm thấy, lá gan của hắn rất lớn, thực không dễ dàng bị doạ đâu”.
Trong khi hai tỷ muội Hà gia đang cười trêu đùa nhau, thì Trình Gia Hưng đã sắp xếp Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi chuẩn bị khí thế ngất trời. Man Tử trở về lấy đậu nành với đậu phộng, còn Tiểu Thuận Nhi thì quay về xin bà nội tiền, rồi cùng Trình Gia Hưng đi lên trấn mua tất cả các nguyên liệu mà Hà Kiều Hạnh đã nói. Ba người bọn họ một đường đưa đồ đi đến sân Hà gia, mãi một ngày sau mới bắt đầu làm đậu phộng da cá.
Lúc Hà Kiều Hạnh đang thu thập đậu phộng mà Trình Gia Hưng cùng hai người huynh đệ kia đưa đến xay ở trong sân, thì đã đưa đến một làn sóng người xem náo nhiệt, còn hỏi đây là đang làm cái gì? Trình Gia Hưng trước đó đã cân nhắc nên nói sao, nên đã tiền căn hậu tấu để Đường thị đi ra ngoài nói giúp hắn.
“Đây không phải là sau khi thành gia lập gia đình, con rể nghĩ ra cách kiếm tiền sao. Những thứ này là hắn mua đưa tới, nhờ Hạnh Nhi phụ giúp làm một tay rồi đưa đi ra ngoài bán”.
Người xem náo nhiệt chính là thân thích Hà gia, nên còn nói tay nghề của Hạnh Nhi quả thật rất tốt, nhất định có thể bán được!.
Lại nói con rể không tồi, biết cách kiếm tiền.
Bận rộn gần như cả ngày, thừa một chút nguyên liệu, còn đậu nành và đậu phộng thì dùng làm hết cả. Trình Gia Hưng bưng hai bát đưa cho người Hà gia, rồi dẫn theo Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi đưa đồ trở về, để sáng sớm ngày mai đi nhà Trần gia mặt rỗ ở bên Tiểu Hà thôn bán.
Vì hắn không phải trả tiền vốn nên người nhà Trình gia không biết hắn đang làm chuyện đó, thẳng cho đến khi hắn mang đậu phộng da cá cùng váng đậu cay trở về nhà.
Nhìn số lượng này, Hoàng thị rất ngạc nhiên.
“Con đây là đang làm gì đấy??????”.
Trình Gia Hưng cũng không giấu diếm nói: “Con đưa nguyên liệu qua sông cho Hạnh Nhi làm, nương đừng động vào, đây là để nán lấy tiền đấy”.
Nghe nói bán lấy tiền, Hoàng thị không dám đụng vào, rồi lại hỏi hắn mất bao nhiêu tiền vốn, và lấy tiền ở đâu ra?.
“Là kết phường làm ăn, người khác ra tiền vốn, con ra chủ ý cùng tay nghề, đồ cất tạm thời cất ở chỗ con, trước tiên bán lấy tiền rồi mới phân chia, còn phải phân cho Hạnh Nhi một nửa, dư lại là phần của nương”.
Nhìn thấy Trình Gia Hưng dọn đồ vào phòng hắn cất, Hoàng thị liền vội đến giúp đỡ một chút, rồi hỏi hắn sao lại tìm người kết phường làm gì?.
“Nếu không tìm người kết phường, con sẽ phải bỏ ra chi phí, và đẩy cối xay bột, nương muốn mệt chết con sao? Như bây giờ thật nhẹ nhàng biết bao, việc buôn bán này sẽ dẫn đến nhiều người đỏ mắt ghen tỵ, may mà còn có hai người Man Tử, Tiểu Thuận Nhi hợp tác giúp đỡ với con nữa, không phải nói là bà nội Tiểu Thuận Nhi là người đàn bà chanh chua sao?”.