Thang máy dừng lại, cửa mở ra, Hứa Nghiễn vừa đưa tay ra để kéo cô vào, cô đã vỗ mạnh một cái “bốp” lên mu bàn tay anh, tránh động tác của anh.
Hứa Nghiễn nhìn mu bàn tay ửng đỏ mà sững sờ ngay lập tức. Trong giây lát, dường như anh đã hiểu ra điều gì.
"Anh cảm thấy trong khoảng thời gian này, biểu hiện của anh đã đủ rõ ràng.”
"Tổng giám đốc, chúng ta đều là người trưởng thành, em nghĩ anh cũng hiểu được ý của em.”
Hứa Nghiễn nhìn khuôn mặt đẹp như hoa của Mạnh Khinh Khinh, đôi môi thơm ngọt ngày nào nay lại nói ra những lời tuyệt tình, anh khó có thể tin được, thậm chí còn rất ảo tưởng mà hỏi lại, “Ý em là sao?”
Cô khẽ cắn môi, phồng nhẹ hai má, sau đó cười cười, “Thế giới này rộng lớn như vậy, sao anh không nghĩ tới việc đổi một cô gái khác?”
Hứa Nghiễn đanh mặt lại, nói rất nghiêm túc, “Anh không muốn.”
"Nhưng em muốn.” Cô lùi về sau hai bước, mũi chân tỳ lên mặt đất, cọ qua cọ lại, sóng mắt gợn lên, “Em có mới nới cũ, hay là anh thử đổi một ai đó xem sao.”
Hứa Nghiễn tiến tới gần cô, bắt lấy cánh tay cô, giơ lên cao, kéo mạnh cô vào thang máy. Bức tường lạnh như băng soi rõ khuôn mặt bình tĩnh lẫn đôi mắt sâu thẳm như đáy giếng của anh. Mạnh Khinh Khinh không phải kẻ ngốc, cô cảm thấy anh bình tĩnh đến mức cực kỳ đáng sợ, tuy rằng trong lòng có hơi bối rối, nhưng lời cũng đã nói rồi, nếu nhường bước nhiều quá thì thật mất mặt.
"Em chán anh sao?” Dồn cô vào một góc thang máy, anh chống hai tay ngang đầu cô, bóng dáng cao lớn của anh phủ kín cả thân thể cô, cô nhỏ tới mức mềm mại, yếu ớt, giống như có thể để anh đùa nghịch tùy ý vậy. Anh lại hỏi, “Em chán sao?”
Cô không dám nhìn anh, gật đầu loạn xạ, "Phải, ngán rồi.”
Cho dù cô nói vậy, Hứa Nghiễn cũng không dao động cảm xúc, đôi môi anh khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong mơ hồ, “Chẳng sao cả. Tối hôm nay, chúng ta sẽ đùa nhau bằng nhiều kiểu mới, bảo đảm không khiến em chán ngấy.”
"Anh đang nói cái gì vậy?” Mạnh Khinh Khinh nhíu mày, muốn đẩy anh ra, nhưng lại cường tráng lẫn cố chấp, giam cô lại trong phạm vi của mình. “Hứa Nghiễn, anh đừng giả ngốc nữa. Anh hiểu lời em nói mà, em không muốn tiếp tục quan hệ với anh. Em có mục tiêu mới rồi, anh ấy tốt lắm, em rất thích.”
Hứa Nghiễn vốn coi thường anh chàng kia. Nghe chính miệng cô nhắc tới, anh mới phát hiện bản thân mình không còn khống chế cảm xúc được nữa. Đáy lòng dội hơi men, vừa yêu vừa hận, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn mất đi năng lực suy xét, anh vội vàng bước lùi lại, cách Mạnh Khinh Khinh thật xa, sợ mình sẽ không khống chế được mà bóp chết cô gái có mới nới cũ, nhẫn tâm tuyệt tình này.
Có lẽ là vì mấy ngày qua vui sướng quá mức, cô vừa biết nghe lời vừa đáng yêu, cho tới bây giờ, anh chưa từng nghĩ cô sẽ rời xa mình. Bây giờ ngẫm lại, hóa ra trong mắt cô, bọn họ chỉ đơn giản là có quan hệ tình dục, muốn kết thúc lúc nào thì kết thúc, cô thích rời khỏi anh lúc nào cũng được, đều có thể tùy ý đi tìm người đàn ông khác.
"Vậy à? Nằm mơ đi!” Hứa Nghiễn thầm nghĩ.
Bước ra khỏi thang máy, Mạnh Khinh Khinh bị anh kéo về văn phòng, khóa trái cửa, “Đợi anh thu dọn một chút rồi về nhà của anh.”
Hừ, đây là lần đầu tiên anh mời cô đến nhà, Mạnh Khinh Khinh càng nghĩ càng cảm thấy không vui. Cô vểnh môi, “Em không tới nhà anh đâu. Chúng ta hợp được thì tan được, Hứa Nghiễn, anh đúng là vô nghĩa.”
"Ngược lại, anh cảm thấy vô cùng có nghĩa.” Hứa Nghiễn cất toàn bộ giấy tờ vào ngăn kéo tủ, sau đó cầm lấy chìa khóa xe, “Đi theo anh.”
Mạnh Khinh Khinh ngồi trên ghế, lắc lư hai chân, “Không theo anh đâu.”
Anh dùng một tay ôm chặt eo cô, một tay nhấc giữ lấy đùi cô, trực tiếp nhấc bổng cô lên, “Đi.”
Nghĩ tới việc ở công ty còn nhiều người như vậy, Mạnh Khinh Khinh giãy dụa thật mạnh, “Để em tự đi, để em tự đi, anh mau thả em xuống!”