Thời tiết ngày đông có vẻ tĩnh lặng và lạnh thấu xương. Trời cao lồng lộng, tuyết trắng như lông ngỗng rơi bềnh bồng, phiêu lãng bên ngoài song cửa kề sát Đường Tô Nhã. Tuyết rơi mỗi lúc một nặng, càng ngày càng dày, mới đó mà đã phủ màu trắng xóa trước mắt cô.
Cô đứng ở một hành lang hẹp, đôi tay trắng nõn che lấy miệng và thổi phù phù, chân mang bốt da đen không ngừng giẫm từng bước nhỏ ngay tại chỗ để tránh khí lạnh xâm nhập vào thân thể. Đường Tô Nhã nhìn những ngôi sao đang ở đỉnh vinh quang chói lọi, những nữ minh tinh vừa đẹp vừa giỏi đi ngang qua mà ao ước, cuối cùng cũng có một người đàn ông mặc vest đen, tay cầm tập hồ sơ bước đến. Cô lập tức khoác túi lên vai, chạy chầm chậm lên phía trước: “Anh Vương, anh Vương!”
Anh Vương vừa quay đầu qua liền thấy cô, sắc mặt anh ta hơi thay đổi: “Ngài ấy còn ở đây, cô mau tới nhanh đi, có được hay không thì còn phải xem phúc của cô đến đâu.”
"Cảm ơn anh Vương, em sẽ ghi nhớ đại ân đại đức của anh suốt đời!”
Anh Vương lắc đầu, không nói gì cả, tiếp tục đi về phía trước.
Đường Tô Nhã ngẩng đầu nhìn lên. Cuối hành lang có ánh sáng mỏng manh chiếu vào một cánh cửa lớn làm từ gỗ thô.
Bởi vì rét lạnh nên tim cô càng đập mạnh mẽ, ngay cả tai cũng lùng bùng khó chịu. Đường Tô Nhã cố trấn an cõi lòng, nhanh chóng bước về phía trước. Khoảnh khắc khi cô dừng lại ngay trước cửa, đất trời bỗng dưng tĩnh lặng, tim cô lại đập bình thường. Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh, phải bình tĩnh, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của mình rồi.
Đường Tô Nhã đẩy cửa vào rất nhẹ nhàng, bước chân chuyển động và đi vào bên trong.
Tiếng gió tuyết bên ngoài đã che lấp tiếng bước chân của cô, người đàn ông bên cạnh cửa sổ cũng không phát hiện trong phòng có thêm một người.
Đường Tô Nhã lại hít một hơi thật sâu: "Chào ngài, đạo diễn Cố, tôi là Đường Tô Nhã.”
Năm năm trước, GU đột nhiên trở thành đạo diễn mới xuất sắc qua bộ phim điện ảnh “Lời hứa” khiến doanh thu phòng bán vé tăng cao gấp bội, ba bộ phim điện ảnh trong hai năm kế tiếp đó đều là tác phẩm xuất sắc đã giúp cho danh tiếng của anh lan khắp xa gần, thậm chí địa vị của anh trong giới cũng đã tăng cao nhờ bộ phim “Trảm bầy yêu” được trao tặng vô số giải thưởng điện ảnh, không chỉ có nam nữ chính đột nhiên vụt sáng một khoảng trời mà ngay cả vai phụ cũng nước lên thuyền lên. Thế nhưng, đạo diễn GU lại giữ vẻ thần bí trước sau như một, hiếm khi lộ diện trước giới truyền thông. Người ngoài không biết tên đầy đủ của anh, họ gọi anh là “GU” hoặc đạo diễn Cố.
Lần này, GU cần quay một bộ phim điện ảnh tên là “Đỗ Nhược” nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp cho vai chính Đỗ Nhược và một vai nữ phụ rất quan trọng là Tô Hoài Hương. Anh sớm đã mời những diễn viên đàn chị có danh tiếng trong công ty của Đường Tô Nhã đến casting, dĩ nhiên là cô không được liệt vào số đó, cơ hội lần này cũng nhờ vào trợ lý của GU mà tranh thủ được.
"Chào ngài, đạo diễn Cố.” Đường Tô Nhã thấy người đàn ông trước mặt vẫn chưa phản ứng. Cô nghĩ anh không nghe thấy nên mới gọi một lần nữa.
Lúc này, thân minh của anh khẽ động, xoay người chầm chậm. Anh vốn đã cao hơn 1 mét 85, bây giờ lại đang khoác áo ngoài màu đen, mặc áo dệt kim cổ chữ V màu lam ở bên trong. Vừa cài vạt áo bành tô lại, anh vừa nhấp đôi môi mỏng: “Cô Đường.”
Cô cúi chào anh: “Đạo diễn Cố, tôi tới casting cho vai Đỗ Nhược.”
Cố Tử Châu (GU) bước vài bước về phía cô, dừng lại khi còn cách cô năm bước chân. Anh hơi che giấu ánh mắt, động tác nhỏ này khiến mắt anh nhỏ đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng. (ổng đang híp mắt đó bà con)
Người con gái trước mặt anh khoác áo bành tô màu trắng gạo của nữ ở bên ngoài để chắn gió, khăn quàng cổ dệt kim màu cà phê được choàng lên hai vai và cổ, mái tóc nâu xõa xuống, gò má cực kỳ xinh đẹp, làn da còn trắng hơn cây tùng trong tuyết, da thịt trắng nõn càng tôn lên hàng mi cong dày màu đen đậm, đôi môi đỏ mọng căng đầy như quả anh đào chín tới, tựa như chạm vào một cái là nó chảy thành một dòng nước ngọt mát.
Cô đẹp như một mỹ nhân trong tranh.
Cô cũng là người bước ra từ trong ký ức anh, dáng hình cô vẫn khiến trái tim và linh hồn anh rung động như năm nào.