Khương Nhạc đè eo cô xuống, gậy th*t không ngừng rút ra xuyên vào, càng lúc càng căng, càng ngày càng nóng, chèn đầy đường vào non mềm, khiến cơn khoái cảm vô hạn của cô được kéo dài, lên cao, mãi đến khi cô hoàn toàn không chịu nổi, chỉ có thể quát to những tiếng khàn giọng vô nghĩa, hai bàn chân nhỏ đá lung tung trong không trung, thân dưới ngượng ngùng, huyệt nhỏ đổ đầy chất lỏng. Nơi giao hợp, drap giường lộn xộn bừa bãi.
Cảnh tượng trước mắt quá mức động lòng người, Khương Nhạc cũng không kiên nhẫn được bao lâu, động tình đến mức rút ra đâm vào mấy chục cái, đầu gậy tiến vào tử cung mềm mại, bắn tinh dịch nóng rực.
Tinh dịch có thể làm Diệp Thư run run rẩy rẩy không ngừng nghỉ.
Cô nhắm chặt hai mắt, không dám mở ra, vọng tưởng có thể tránh đi sự xấu hổ, nhưng Khương Nhạc lại không để cô giả chết, thậm chí còn cười khẽ bên tai cô, “Thoải mái như vậy à? Ướt quân luôn rồi, tiểu nhiều thật đấy.”
Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ mà cắn chặt môi, làn da tuyết trắng nổi sắc hoa đào màu hồng nhạt, anh dùng ngón tay thô ráp vuốt một đường dọc theo vòng eo cong mềm của cô, “Đúng là không nhìn ra được Thư Thư lại như vậy, thích lắm phải không? Sau này, anh sẽ làm em mỗi ngày.”
Cô đột nhiên mở mắt ra, đưa tay tát “bốp bốp” vào mặt anh, “Anh câm miệng! Câm miệng! Cút ngay!”
Khương Nhạc nhếch môi, ý cười lộ ra. Anh sờ gò má bị tát đau, hai tay ôm lấy người cô rồi bế dậy, “Đồ phụ nữ như em đúng là không biết nói đạo lý, anh khiến em thích thú như vậy mà em còn đánh anh?”
"Câm miệng! Anh mau thả tôi xuống, thả tôi xuống!”
"Trên người bẩn thỉu như vậy, em không muốn gột rửa một chút nào à?”
"Anh câm miệng!”
Phòng tắm nhanh chóng tràn đầy hơi nước màu trắng sữa, mờ mờ ảo ảo, ánh đèn thủy tinh chiếu xuống đẹp như một giấc mộng.
Vòi hoa sen phun nước, cọ rửa hai thân thể đang dây dưa chặt chẽ với nhau.
Cô gái bé nhỏ cố gắng kiễng một chân, một chân bị người đàn ông kia nhấc lên, để lộ nơi ấy đầy cảnh sắc xinh đẹp, huyệt nhỏ đáng yêu như một bông hoa hồng lại bị cây gậy tráng kiện của ai đó chèn ép. Người đàn ông khẽ động phần eo, cây gậy liên tục ra vào hoa huy*t, mỗi một lần đi vào đều dùng mười phần sức lực, mài nhuyễn lớp thịt bên trong, đẩy cổ tử cung, chiếm lĩnh nơi thần bí nhất trong đó.
Diệp Thư bị anh đâm làm cả người lay động, mái tóc ướt sũng bết lại sau lưng khiến bản thân khó chịu.
Bất thình lình, tốc độ của Khương Nhạc nhanh hơn, nhanh hơn tốc độ tượng trưng cho sự vui thích kịch liệt. Lúc này, cô gái nhỏ nào có chịu được mưa rền gió dữ, bàn tay yếu ớt mềm mại của cô nắm lấy khuôn ngực to lớn của anh, khóc lóc cầu xin tha thứ, “Đừng... Đừng... Buông tôi ra... Buông tôi ra... Chịu không nổi nữa...”
"Chịu không nổi?” Anh hung hăng giương eo lên, gậy th*t sáp nhập vào con đường chặt chẽ, đỉnh đầu chạm vào tâm hoa, dừng động tác rút ra cắm vào, nhưng hoa huy*t vẫn còn phản ứng, lớp thịt sống động chủ động vây lấy chiếc gậy, tựa như có ngàn vạn cái miệng nhỏ đang mút, cửa huyệt đóng mở liên hồi, cắn lấy cắn để, những phản ứng ấy đã thúc giục người đàn ông nhanh chóng tiếp tục động tác của mình.
"Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, huyệt nhỏ đói khát mà dám bảo chịu không nổi?”
Diệp Thư vô cùng xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng. Anh lại rút ra xuyên vào, cô nhịn không được liền rên rỉ. Nóng quá, ấm thật, căng ghê, thoải mái vô cùng!
"Huyệt nhỏ ngoan, biết cắn đấy.”
"Chỉ sợ từ nay về sau, nơi ấy của em không tài nào rời khỏi anh được. Mỗi ngày, anh sẽ làm em vài lần cho đỡ thèm nha.”
"Không sao cả. Sau này, ngày nào anh cũng cho em hăn, đồ của anh chỉ dành cho nơi đó của em thôi.”
"A... Câm miệng... Câm miệng... A a a..."