"Bảo bối Thư Thư, em muốn dẫn anh tới nhà em đó sao?”
"Anh có biết xấu hổ hay không? Đừng đi theo tôi!”
Khương Nhạc vuốt ve tay lái, không chút hoang mang, "Cần mặt làm chi, cần em là đủ rồi.” (-_- mặt anh dầy quá)
Anh đi công tác bên ngoài, một ngày không gặp cô tựa như ba năm. Cảm giác nhung nhớ không giống lúc trước. Trước kia, cô luôn tránh anh, không chịu gặp anh, anh chỉ biết nghĩ tới cô, chỉ có nhớ nhung mà thôi.
Nhưng bây giờ, sau khi được ăn mặn, ý nghĩ trong anh liền thay đổi. Hai tuần qua, anh càng ngày càng nghĩ cách “làm” cô như thế nào sau khi trở về, “làm” cho cô khóc không ra. Vừa ngẫm lại, cây gậy trong người anh liền căng nở khó chịu, khiến cho đáy quần nhô cao. Không được, anh phải “làm” cô một lần cái đã.
Ánh sáng trong mắt Khương Nhạc dần trở nên âm u, nổi lên dục vọng mãnh liệt.
Anh dừng xe bên ngoài khu chung cư, theo Diệp Thư vào trong, lên lầu, dai dẳng như kẹo kéo. Trừ việc mắng anh, trợn mắt với anh, Diệp Thư cũng hết cách.
Cô lấy chìa khóa trong túi xách ra, anh đứng chờ ở bên cạnh, nhỏ giọng hừ hừ. Thấy cô loay hoay mãi mà vẫn chưa tìm được chìa, anh thúc giục, “Nhanh lên chút!”
Diệp Thư thở phào. Cô đâm chìa khóa vào ngực anh. Chìa khóa làm bằng kim loại, nếu như đập vào người sẽ rất đau, không thể so với nắm đấm từ đôi tay nhỏ của cô. Khương Nhạc nhanh chóng bắt lấy tay Diệp Thư, giật lấy chìa, sau đó nắm chặt hai cổ tay cô. Anh không buông cô ra, cắm chìa khóa vào trong ổ rồi nghiến răng trèo trẹo, “Không khóa trái à? Vậy thì không thể được, lần sau nhớ khóa kỹ.”
"Anh buông tôi ra.”
Diệp Thư bị anh kéo mạnh vào phòng, trong đầu cô có dự cảm không tốt. Quả nhiên, cửa vừa đóng lại, anh liền ấn cô xuống ghế sofa, dùng thân hình cao lớn để thúc ép, bức bách, hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh phà xuống người cô.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, hàng mi dài rung động, sóng mắt hoảng loạn, làn da nơi chiếc cổ thon dài, cong cong rất mỏng, trắng nõn, dường như có thể thấy rõ cả mạch máu màu xanh.
"Thư Thư."
Giọng nói khàn khàn khiêu khích cõi lòng Diệp Thư, sự rung động vi diệu hiện lên giữa nam và nữ. Đôi má cô ửng hồng như người say, hơi thở trở nên dồn dập. Cô đặt cổ tay nhỏ bé lên ngực anh, “Khương Nhạc, anh đừng như vậy.”
Anh vuốt ve khuôn ngực đầy đặn được phủ một lớp vải đầm, “Bảo bối, nhớ em muốn chết.”
"Khương Nhạc, anh đừng như vậy." Cô cự tuyệt một cách yếu ớt, không còn sức lực. Có lẽ cô biết rõ cự tuyệt không có tác dụng nên đành phải làm ra vẻ phản kháng để anh hưng phấn hơn.
Nhưng sự dịu dàng mềm mại đột ngột của cô lại khiến Khương Nhạc hiểu lầm, anh hếch mũi lên, thốt ra lời vô lại, “Bảo bối Thư Thư đến đây nếm mùi vị nào.”
Đầu gối anh mắc kẹt giữa hai chân cô, nhẹ nhàng nghiền nát nơi non mềm khiến người ta mất hồn kia, “Lần trước đã nhìn rõ, hóa ra Thư Thư rất lẳng lơ, mặc cả đồ lót phóng túng như vậy, ngay cả huyệt nhỏ cũng lẳng lơ, thích ăn...”
Bốp bốp!
Cô tát mạnh anh mấy cái, làn da trắng của anh hiện lên năm dấu tay màu đỏ rất rõ. Diệp Thư thở hổn hển, người như anh, cô không tài nào nhìn bằng sắc mặt tốt được, “Anh câm miệng, câm miệng!”
"Em mới là người phải câm miệng.” Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, chiếm lấy đôi môi đỏ hồng, dùng đầu lưỡi linh hoạt để tô vẽ bờ môi hoàn mỹ. Cuối cùng, anh xâm nhập vào khoang miệng đầy chất lỏng thơm ngot, thỏa sức càn quét.
Chà đạp cánh môi của cô xong, anh ngẩng đầu, liếm môi không ngừng, hai tay chạm vào bên hông, cởi bỏ thắt lưng, rút ra rồi ném “lạch cạch” xuống đất.
Kế đó là khóa kéo quần tây, nút áo, “Bảo bối Thư Thư, lâu như vậy, huyệt nhỏ của em chắc là nhớ gậy lớn của anh rồi. Lại đây, anh cho em ăn một chút để đỡ thèm.”
Vừa dứt lời, anh liền cắn răng chịu đựng. gậy th*t dữ tợn, to lớn, tráng kiện từ trong quần lót xổ ra, đỉnh đầu hình nấm tràn đầy tình cảm mãnh liệt lập tức phun ra chất lỏng trong suốt.