Diệp Cảnh Chi dẫn bọn họ đến biệt thự riêng mà cậu mua ở thành phố A, nó nằm ngoài vành đai thứ ba, tọa lạc ở nơi kề núi gần sông, phong cảnh tươi đẹp. Sau khi xác nhận rõ thân phận, xe hơi chạy vào cổng lớn của ngôi biệt thự. Dọc theo đường đi, ánh nắng ban mai màu trắng bàng bạc dần chuyển thành màu hơi cam đỏ, phủ lên những bông tuyết trắng trên cành mai, tuyết đung đưa hoặc rơi xuống, hóa thành từng mảng màu vàng cam xen lẫn cả đỏ và trắng, mùi hương thoang thoảng, lạnh đến thấu xương tỏa ra, thấm vào ruột gan.
Diệp Cảnh Chi mở cửa lớn của ngôi biệt thự ra, bật đèn chiếu sáng, ném chìa khóa cho Cố Tử Châu: “Hai người tạm thời ở lại nơi này, em qua bên kia sắp xếp một chút, mở buổi họp báo đưa tin, nhân tiện ‘xào nấu’ một chút, sẽ không có chỗ nào xấu nữa.”
Cố Tử Châu trầm ngâm do dự, đáp một tiếng “ừ”: “Được, sắp xếp người đại diện mới cho Tô Nhã thêm một lần nữa, cái người tên Nguyên Tiêu Ngọc ấy.”
"Biết biết biết rồi.” Diệp Cảnh Chi khoát tay.
Cả Cố Tử Châu và Đường Tô Nhã đồng thời công bố tin tức, công khai quan hệ yêu đương. Tiếng tăm của anh rất lớn, tạo nên sóng gió không nhỏ, chưa tới nửa ngày, truyền thông bốn phía đã đưa tin, lượt comment trên Weibo đã tăng hơn hai triệu, vượt quá một triệu lượt comment.
Trên mạng tràn ngập khí thế ngất trời, nhưng chủ yếu chỉ có hai quan điểm chính sau đây, một là người ta không tin cô và anh thật sự quan hệ yêu đương này, bởi vì muốn làm sáng tỏ chuyện lần trước nên mới chớp lấy cơ hội tuyên truyền; hai là người ta nghĩ cô giống như gái điếm đầy tâm cơ, lợi dụng đạo diễn Cố để lấy được vai diễn nhân vật Tô Hoài Hương.
Cố Tử Châu xem từng trang bình luận, trong đó người ta chửi ầm đủ thứ, có người còn nói lời sỉ nhục, anh chỉ cười nhẹ một tiếng, cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, lấy một điếu ra rồi đốt. Chân anh dùng sức một chút, ghế dựa đã xoay ngược lại.
Đường Tô Nhã mặc chiếc áo lông cừu, nằm sấp trên giường và lướt di động, đôi chân nhỏ nghịch ngợm cứ tung tẩy lên xuống, đôi môi mỏng đẹp mắt của anh cắn điếu thuốc và rít một phát: “Em không lên mạng xem à?”
Cô ngẩng khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn của mình lên: “Chắc chắn họ đều mắng em, xem chỉ ảnh hưởng tâm trạng thôi.”
Và lại nhíu mày: “Anh đừng hút thuốc trong phòng nữa, em nói anh bao nhiêu lần rồi.”
Anh giơ hai tay lên: “Xin lỗi em.” Hai chân đặt xuống đất, anh đứng dậy khỏi ghế, mở cửa kính, bước ra ban công. Gió tràn vào từ ngoài khe cửa, cuốn theo cái lạnh ngày đông, đồng thời truyền lời nói trầm thấp thuần hậu của người đàn ông kia vào tai cô: “Tô Nhã, hồi học Đại học có rất ít người theo đuổi em, em có biết vì sao không?”
"Anh cũng biết ít à?” Nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại, khi ấy cái duyên của cô với các nam sinh cực kỳ kém, Cố Tử Châu thì miễn cưỡng xem như một người, còn nữa, còn nữa thì thật sự nghĩ không ra, hình như là một hai người mơ hồ nào đó không quá ấn tượng.
Cô chợt nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh: “Do anh đấy, anh bảo rằng em là người con gái của anh, bọn họ không có lá gan theo đuổi.”
Đường Tô Nhã chuyển sang khinh bỉ bằng nửa con mắt, cô đột nhiên cúi đầu, khẽ nở nụ cười yếu ớt: “Phải, Thái tử nhà họ Cố của thành phố A, có ai dám đối nghịch với anh chứ. Nhưng mà anh Cố này, lần tỏ tình kế tiếp của anh đấy, vì sao sau ba lần lại không thử thêm lần nào nữa vậy? Mấy năm trước, Thái tử cũng sợ nhỉ.” (gợi lại ký ức tỏ tình ba lần bị từ chối ba lần)
Anh hút xong điếu thuốc rồi bước vào, ngồi xuống cạnh chiếc giường nhỏ: “Ba lần còn chưa đủ đâu, nhưng bị em từ chối tuyệt tình như vậy, anh cần phải giữ chút mặt mũi chứ.”
"Chỉ bằng mấy hành động và việc làm của anh lúc em diễn thử, anh còn cần mặt mũi à?”
"Trước kia không phải là cần mặt mũi, mà là để em chạy thoát.” Anh kéo cánh tay cô vào lòng mình, khuôn mặt nho nhỏ xinh đẹp sà vào ngực anh, đôi mắt đen nhanh xoay chuyển nhanh, ngón tay như cây hành xanh lôi kéo vạt áo anh, anh bắt được bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm của cô: “Cho nên bây giờ anh phải khiến em ra quyết định mới được.”
"Anh Cố à, anh cũng thật là buồn nôn.”
Trong lòng cô vui như hoa nở.