Cô nhìn lướt qua khắp căn phòng. Sàn phòng màu gỗ, có cùng họa tiết với tủ quần áo. Đối diện chiếc giường lớn là màn hình TV tinh thể lỏng. Tấm rèm xanh nhạt được khép hờ, có thể thông qua cửa sổ sát đất mà ngắm nhìn cảnh sắc mùa thu mông lung, đìu hiu ở bên ngoài. Cô ngồi xuống giường, hắt xì một cái, không quên kêu lên, “Hứa Nghiễn, anh thả em ra ngoài đi, anh đóng cửa lại làm cái gì? Mau thả em ra ngoài!”
Sau khi gọi lớn tiếng, cô mệt mỏi vô cùng, ngã xuống chiếc giường lớn, lăn lộn hai vòng, nằm sấp trên chăn, lôi kéo nó một thôi một hồi. Nghe tiếng động ở chỗ khóa cửa, cô vội vàng ngồi thẳng dậy, bày ra vẻ mặt bất mãn.
Hứa Nghiễn đặt đĩa trái cây mới cắt lên chiếc bàn trà, “Ăn một ít trước đi, nhưng đừng ăn nhiều quá, anh đang nấu cơm.”
Cô lơ đãng, không để ý tới anh, chỉ “hừ” một tiếng. Đợi anh rời khỏi, cô mới cầm cái đĩa, đi qua đi lại, vừa đi vừa lấy tăm găm một miếng, bỏ vào mồm. Két – Cửa phòng lại được mở ra, Hứa Nghiễn đứng ngay ngoài cửa, cầm hộp kẹo trong tay, dùng sắc mặt nặng nề để nhìn cô.
Mạnh Khinh Khinh cảm thấy xấu hổ, dừng hành động trong một giây, sau đó làm như không có việc gì rồi tiếp tục bỏ trái cây vào miệng, phồng má nhai nuốt.
"Anh có ít quà vặt.” Bỏ hộp kẹo xuống, Hứa Nghiễn xoay người, rời khỏi phòng.
Động tác của anh vô cùng lưu loát, mới đó mà đã nấu xong ba món một canh, nhưng Mạnh Khinh Khinh lại không nghe lời anh, cô ăn không ít hoa quả và quà vặt, lúc ăn cơm đã sớm no bảy phần rồi, vừa ăn một chén canh đã cảm thấy ăn không vô nữa, chỉ có thể ngồi trên ghế sofa, xem tivi.
Cầm điều khiển trong tay, cô ấn lên ấn xuống, chẳng có tiết mục nào được cả. Mạnh Khinh Khinh che miệng, hắt xì một cái, sau đó dựa người vào ghế sofa, nhìn chằm chằm vào tiếc mục nhàm chán trên màn ảnh, mí mắt nặng trĩu, không biết từ lúc nào đã quẹo đầu sang mà ngủ mất rồi, điều khiển trên tay cô rơi “bộp” xuống mặt đất.
Cô bừng tỉnh, đôi mắt ngu ngơ chớp một cái, sau đó nhặt điều khiển lên, nhưng tay của Hứa Nghiễn đã nhanh hơn cô. Cô chạm phải mu bàn tay mát mẻ của anh. Da thịt tiếp xúc, không thể nói là không có phản ứng. Ánh sáng trước mắt tối sầm lại, bóng dáng cao lớn của anh đã chắn ngang trước người cô.
Thắt lưng của anh cong xuống, cả người cô giống như được nhấc bổng lên không trung, cô sợ tới mức ôm chặt lấy cổ anh.
"Hứa Nghiễn, anh dọa chết em, mau thả em xuống.”
"Thả em xuống, anh muốn làm gì?”
Hứa Nghiễn lạnh lùng nói, “Đương nhiên là “làm” em rồi.”
Mạnh Khinh Khinh cố gắng diễn tả cảm xúc của mình, bàn tay nhỏ của cô nắm chặt lấy vai anh, thân thể giãy dụa cực kỳ mạnh, “Em nói rồi, em không muốn “làm” với anh, anh nghe mà không hiểu tiếng người sao?”
Cố gắng giữ hơi thở bình tĩnh, Hứa Nghiễn ném cô xuống nệm. May mà giường mềm, cô không cảm thấy đau.
Anh lại bao trùm lấy thân thể cô, đè chặt cô ở dưới chân mình, nắm giữ hai cổ tay cô, “Em cũng nói là sẽ “làm” kiểu mới với em, tuyệt đối không làm em chán ngấy.”
"Anh quả thật là không nghe không hiểu sao? Em sớm đã chán anh rồi, anh buông em ra, buông em ra!” Cô dùng cả tay lẫn chân, vặn vẹo thân mình đến mức run rẩy cả người. Đất trời đang vào thu, nhưng cô lại đổ mồ hôi đầy người, đôi má phấn hồng cũng hấp dẫn lạ thường.
Hứa Nghiễn hơi rướn người, nhìn thẳng khuôn mặt ửng đỏ của cô. Ánh mắt anh lướt qua chân mày, mắt, mũi, môi cô. Tay anh chậm rãi tháo cà vạt, sau đó là nút áo sơ mi. Một nút, hai nút.
" Nói không chừng qua đêm nay, em sẽ có cái nhìn khác về con người anh.”