Cố Tử Châu đi vòng quanh Đường Tô Nhã, chẳng rõ vô tình hay cố ý mà lồng ngực cứng rắn của anh va vào vai cô, chạm nhẹ vào đầu như chim nhỏ mổ thóc từng chút một.
"Xin lỗi cô nhé."
Dường như cảm nhận được hơi thở nam tính của anh đang lượn lờ quanh mình, Đường Tô Nhã bỗng nắm chặt lấy túi xách: “Không có gì.”
Cố Tử Châu ngồi xuống chiếc ghế dựa ở phía sau bàn làm việc, chân trái gác lên đùi phải, vạt áo bành tô thả xuống hai bên tay dựa của ghế một cách tự nhiên, khiến cho đôi chân anh có vẻ thon dài hơn.
"Cô Đường muốn thử vai Đỗ Nhược?”
"Dạ đúng ạ, đạo diễn Cố, anh có cần diễn thử một đoạn không?”
Cố Tử Châu không lên tiếng. Anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi áo ra, bật lửa, dùng ngón cái đẩy nắp hộp, động tác rút điếu thuốc và đặt vào miệng hút cực kỳ thành thạo; mấy ngón tay trái khép lại để chắn gió, mấy ngón tay phải đẩy bánh răng của chiếc bật lửa. Ngọn lửa nhỏ xuất hiện, anh hơi cúi đầu, hít nhẹ một cái, thở ra một hơi bằng mũi, sau đó lại có ánh lửa hiện lên, lúc mờ lúc rõ, lúc sáng lúc tối.
Cố Tử Châu hút vài lần rồi ném bật lửa và hộp thuốc lá lên mặt bàn trơn nhẵn, còn điếu thuốc thì anh kẹp nó xen vào ngón trỏ và ngón giữa. Bụi bay tứ tán, cánh môi mỏng ửng đỏ, mấy làn khói nhẹ lượn lờ bay quanh.
Một người đàn ông đã hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, nơi khóe mắt có những nếp nhăn li ti, giữa hàng mày lại ẩn chứa vẻ sương gió phong trần, nhìn sơ qua có thể thấy anh trưởng thành và chững chạc hơn tuổi thật. Dáng vẻ híp mắt, tay cầm điếu thuốc của anh đẹp như một bức họa cuộn tròn (tranh có dạng thanh cuộn ở hai đầu).
"Cô Đường, cô không thích hợp với kiểu người như Đỗ Nhược đâu.” Giọng nói của anh rất trầm nhưng lại không hề có vẻ đổi ý, ngược lại còn vừa thẳng vừa có lực xuyên thấu rất mạnh, mỗi câu mỗi chữ đều khiến đáy lòng của Đường Tô Nhã run lên, tay chân lẩy bẩy.
Cô hơi lờ mờ.
Chẳng phải anh Vương đã nói đạo diễn Cố sẽ cho cô một cơ hội ư?
Tại sao còn chưa diễn thử mà người ta đã trực tiếp từ chối?
"Đạo diễn Cố, tôi tin mình có thể đảm nhiệm được kiểu người như Đỗ Nhược, xin anh cho tôi cơ hội diễn thử.” Cô hạ thấp lưng, cúi đầu một cái rõ sâu (dẫn đến lộ... hàng).
Cố Tử Châu nhìn đỉnh đầu đáng yêu của cô, ngón tay anh giật giật, điếu thuốc bị kẹp chặt giữa hai ngón tay đến mức biến dạng. Anh cười nhẹ: “Cô Đường, phim điện ảnh của tôi chưa từng dùng mấy người vô danh một cách tùy tiện để diễn nữ chính và nam chính, đóng phim không chỉ cần ước mơ và tình cảm ôm ấp thôi mà còn cần có chỗ ngồi danh dự và cả sức hút phòng vé nữa phải không nào?”
Anh nói rất thẳng thắn, thẳng đến mức khiến cô vô cùng khó xử. Đương nhiên là với địa vị và thân phận đối lập của hai người như hiện tại, anh hoàn toàn không cần thiết phải mềm dẻo hay tế nhị với cô.
"Đạo diễn Cố, tôi rất muốn thử, anh cho tôi cơ hội được không?” Đường Tô Nhã lăn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm, một chút khó xử ấy còn chưa đến mức khiến cô đổi sắc mặt, cô lại đứng thẳng lên và cầu xin, đôi mắt đen nhánh quật cường nhìn thẳng vào Cố Tử Châu.
Cố Tử Châu nhếch môi một cái: “Thử thì đã sao? Đây không chỉ là vấn đề về kỹ thuật diễn mà là tổng hợp tất cả thực lực, bao gồm kỹ thuật diễn, kinh nghiệm, lượng fan trụ cột, sức hút phòng bán vé, dựa vào thực lực hiện tại của cô Đường đây...”
"Tóm lại, nếu muốn đảm nhiệm kiểu người như Đỗ Nhược, hoặc đúng hơn là nữ chính của phim điện ảnh, cô Đường còn một đoạn đường rất rất dài để đi đấy.”
Anh nói chuyện kiểu một mất một mòn như vậy, ánh mắt thâm thúy tối đen tựa như muốn chiếm lấy gò má yêu kiều đẹp đẽ của cô. Thấy cảm xúc của cô đã hạ xuống dần, anh lại đặt điếu thuốc vào miệng và hút vài hơi, sau đó nghiêng người về phía trước, dập tắt một nửa điếu thuốc còn lại vào trong gạt tàn bằng thủy tinh.
Anh thả hai chân xuống, rướn đôi hàng mi, giọng điệu hờ hững: “Có điều, tuy rằng đường còn rất dài nhưng cũng không phải không có lối tắt.”
Đường Tô Nhã nghe anh nói mà chẳng hiểu rõ chân tướng, cô không phản ứng kịp, ánh mắt miên man từng cơn sóng gợn như nước hồ xuân khiến lòng người dao động: “Ý của đạo diễn Cố là gì ạ?”
"Cô lại đây.” Anh cất giọng khàn, vẫy tay bảo cô tự bước tới.
Tuy rằng thấy lạ nhưng cô vẫn đi đến và đứng ở bên cạnh ghế làm việc của anh: “Đạo diễn Cố.”
Cố Tử Châu ngửi ngửi gió tuyết giá rét lẫn mùi hương lạnh giá bí mật trên người cô, ánh mắt anh dừng ở phía trước của nơi nào đó, không hề nhìn cô. Bàn tay to của anh thăm dò vào trong vạt áo bành tô của cô một cách chuẩn xác, sờ lên bắp đùi để trần rồi lại xâm nhập vào sâu trong bắp đùi, ngón tay thon dài có chút ý vị sâu xa, thong thả vuốt phẳng chỗ da thịt trơn nhẵn và non mềm nhất.