Khuôn mặt Hứa Nghiễn rất trầm tĩnh, tựa như không màng đến khói lửa trần thế. Chiếc áo sơ mi màu tuyết trắng của Mạnh Khinh Khinh được ủi phẳng phiu, chỉ có nút trên cổ vẫn còn gài chặt, tựa như một đóa hoa cách xa tầm với, không thể ngắt được. Ánh mắt của người đàn ông bên cạnh cô tuy âm trầm nhưng bên trong lại chứa đầy dục vọng ẩn sâu lẫn khát vọng cầu hoan, hình thành xung đột mãnh liệt.
Hứa Nghiễn khàn giọng, hà hơi vào tai cô, “Để anh nhìn xem chỗ đó sao rồi, được không?”
Đột nhiên bị anh yêu cầu như vậy, Mạnh Khinh Khinh nhanh chóng trốn tránh, “Có gì đẹp đâu, nhìn cũng không hay.”
Hứa Nghiễn nhìn rõ cảm xúc của cô, lập tức nghi ngờ. Anh cúi xuống, đột ngột ôm lấy cô, đặt lên trên tấm đệm. Không kịp để cô phản ứng, anh đã nằm đè lên người cô, thân thể kẹp vào giữa hai chân cô, xốc chiếc váy ngắn của cô lên.
"Hứa Nghiễn... Đừng nhìn... Còn chưa được đâu... Đau lắm...” Mạnh Khinh Khinh gấp đến mức đạp mạnh vào không trung, da thịt trắng nõn thấm đẫm một lớp mồ hôi.
Chiếc quần chip màu vàng nhạt bị cởi ra. Mạnh Khinh Khinh cảm thấy ánh mắt của Hứa Nghiễn đang nhìn chằm chằm vào hoa huy*t của mình. Ánh mắt anh nhìn không ra cảm xúc. Cô cắn môi, có hơi sợ hãi.
Hồi lâu sau, cô mới nghe được tiếng cười nhạo của đối phương, “Em dám gạt anh?”
Ngón tay dài của anh đút vào khe hở để chống đỡ, nào ngờ lại khiến chất dịch ẩm ướt tiết ra. Anh kéo khóa quần, phóng thích dục vọng đã kiềm nén khá lâu của mình, gậy th*t đâm vào cửa huyệt, “Nói dối phải không? Anh sẽ khiến em chết vì tội nói dối.”
Đôi mắt đen láy của Mạnh Khinh Khinh sợ hãi, nhìn chằm chằm vào gậy th*t khủng bố, dữ tợn đang từng bước xâm nhập vào hoa huy*t của mình.
Chất dịch bên trong không nhiều lắm, huyệt nhỏ cũng chẳng thả lỏng, vật thô kia chống đỡ cửa huyệt, khuếch trương sức mạch cường bạo. Mạnh Khinh Khinh đau tới mức mồ hôi chảy ròng ròng, miệng không phát ra hơi nổi. Đợi đến khi gậy th*t đã vào hoàn toàn, cả người cô đã ướt đẫm mồ hôi, ướt đến mức ngượng ngùng, ánh mắt dại cả ra, không còn chút thần thái.
Đau quá! Rất đau! Cô không muốn làm nữa! Làm ơn đừng mà! “Hứa... Hứa Nghiễn... Em đau lắm... Anh đâm chết em...”
Hứa Nghiễn rú gậy th*t ra, sau đó lại hùng hổ xông vào, “Anh vốn muốn đâm chết em mà, dám gạt anh hả?”
"Nhẹ một chút... Nhẹ một chút được không... Em thật sự... Đau quá..."
Hứa Nghiễn dừng động tác, ngón tay mơn trớn cánh môi trắng bệch của cô. Anh lau nước mắt cho cô. Biết mình quá đáng, anh chỉ còn biết hôn lên mí mắt của Mạnh Khinh Khinh, “Anh xin lỗi.”
Sự dịu dàng xen lẫn ác liệt này tựa như một liều thuốc mê, khiến cho tất cả đau đớn trong cô tan biến đi trong khoảnh khắc. Mạnh Khinh Khinh kinh ngạc, “Hứa... Hứa Nghiễn...”
"Thả lỏng một chút, em sẽ thoải mái hơn.” Anh bắt lấy vai cô, thân dưới động đậy rất nhẹ, gậy th*t nóng hổi vẫn cứ tiến vào nơi chật hẹp, ma sát vào lớp thịt mẫn cảm, khiến cô sung sướng cực kỳ. Đương nhiên, tầng tầng lớp lớp thịt mềm ở cửa huyệt cắp chặt vào vật ấy, tử cung hút chặt, bao vậy. Mất hồn như vậy, giống như được rót cho một ly rượu với nồng độ cực cao, anh càng lúc càng say sưa, ý loạn tình mê.
Trong lúc kích tình, không biết từ lúc nào, anh đã cởi bỏ áo sơ mi, bộ ngực rắn chắc, trần trụi va chạm với bầu ngực cao ngất, mềm mại của cô, không hề có khoảng cách. Đôi chân trắng mịn quắp lấy eo anh, lay động kịch liệt. Anh mơ hồ nhìn thấy trên móng tay cô có nhiều chỗ màu đỏ.