Đạo diễn Lưu Phương nổi tiếng trong giới là người nghiêm khắc, nghe nói có một lần, một diễn viên nhỏ diễn không vừa ý anh ta, anh ta trực tiếp mắng người kia phát khóc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam chính Thượng Minh Trạch, đang là hot lưu lượng tuyến một, con người lạnh lùng cao ngạo, biểu cảm mang tính kí hiệu chính là mặt không biểu cảm, đến mức bạn đắc tội người ta rồi cũng không biết, nhưng lại có vô số fans, không cẩn thận có thể bị fans của anh ta xé cho thăng thiên.
Nữ chính là Tần Mộng Dao, hê hê, vị này cũng không dễ chọc vào, có điều gia nhập giới từ sớm, biết làm những việc bề nổi mà thôi.
Còn về Khương Mạt……..
Cảnh tượng Khương nữ thần vì một cốc nước mà mắng trợ lý phát khóc vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt được không hả.
Những vai diễn nhỏ như bọn họ đây đúng là không dám đắc tội với ai.
Tiền đồ vô lượng.*
(Nguyên văn: 前途无亮: nghĩa là con đường tiền đồ không chút ánh sáng, đồng âm với ‘前途无量’: nghĩa là tiền đồ rộng mở. Ý nói mát.)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Mạt vừa hoá trang xong liền bị gọi đến phòng nghỉ ngơi của đạo diễn, mọi người nhìn thấy cô như chuột thấy mèo, toàn bộ đều tránh đi xa một chút.
Khương Mạt cũng không quan tâm, đi ngang qua bên cạnh Thượng Minh Trạch.
Lúc này đang quay cảnh phim có một mình nữ chính, anh ta không có việc gì phải làm, ngồi dưới ô che nắng nghịch điện thoại, không biết có phải quá nhập tâm hay không, đầu cũng không ngẩng lên.
Tần Mộng Dao nhìn anh ta từ xa, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cứ cho là quen biết với Lưu đạo diễn thì sao chứ, trong đoàn làm phim còn có ai để ý đến Khương Mạt chứ?
Để ý đến tầm mắt của Khương Mạt, Hoa Minh nhích lại gần nói nhỏ: “Chị Mạt, chúng ta tốt hơn nên cách xa anh ta một chút.”
Khương Mạt hiếu kỳ: “Tại sao chứ?”
Hoa Minh: “Fans của anh ta vô cùng bảo vệ anh ta, miễn cho họ nói chúng ta cọ nhiệt anh ta.”
“Không thể nào?” Khương Mạt có chút bất ngờ. “Người mắng chị nhiều như vậy, độ hot của chị vậy mà lại không cao bằng cậu ta?”
Hoa Minh: “.........Em sai rồi.”
Nói đến độ hot bị bôi đen, ai cũng không bằng chị Mạt của bọn họ.
Khương Mạt: “Như vậy mới đúng, chúng ta không cần tự xem nhẹ bản thân mình.”
Trong lúc nói chuyện đã đến cửa phòng, trợ lý mở cửa ra nhìn, bên ngoài bận đến khí thế ngất trời, tổng đạo diễn thì hay rồi, đang dựa lưng vào ghế nghịch điện thoại.
Nhìn thấy Khương Mạt, mắt Lưu Phương sáng lên, mỗi lần nhìn thấy Khương Mạt anh luôn cảm thấy mình là thần tuyển diễn viên, nhìn cái cảm giác này xem, thực sự giống như người bước ra từ trong trò chơi vậy.
“Đến đây, đến đây, tiểu Khương, cho em một nhiệm vụ.”
Ở đoàn làm phim, không có đội trưởng với đội viên, chỉ có diễn viên với đạo diễn, đây là điều mà Lưu Phương đã nói từ trước.
Khương Mạt trợn mắt trong lòng, nghe lời đi đến, chào một tiếng, “Đạo diễn Lưu.”
Lưu Phương: “Em cũng biết bây giờ dân mạng đối với em nghi ngờ khá lớn, vì vậy chúng ta sẽ quay phân cảnh của em trước, đến lúc đó ảnh tạo hình này, quay ngoài lề này, mỗi thứ tung ra một ít, trấn an dân mạng."
Khương Mạt: “Được thôi.”
Cô không có ý kiến gì.
Vấn đề duy nhất là, kỹ năng diễn xuất của cô…...mặc dù trước khi vào đoàn Nghê Bạt đã tìm giáo viên gấp rút bổ túc cho cô mấy ngày cũng……..không có cái trứng tác dụng nào.
Lưu Phương nhìn ra ý trong mắt Khương Mạt, anh ngược lại một chút cũng không lo lắng vấn đề này, dựa lưng vào ghế, vô cùng tự tin: “Tiểu Khương à, em phải tin vào kỹ thuật của đạo diễn. Diễn viên có nát hơn nữa, tôi cũng có thể cắt ra kỹ năng diễn xuất.”
Khương Mạt: “.........Vậy sau này phiền ngài vất vả rồi.”
Cô nói chân thành một cách dị thường.
“Biết tôi vất vả là được rồi. Nào, cho em cơ hội báo đáp bản đạo diễn…..”
Lưu Phương đột nhiên nhét điện thoại của mình vào trong tay cô, bên trên là giao diện của trò chơi, “ Giúp tôi đánh qua trận này, chỉ thiếu chút nữa là tôi có thể thăng cấp rồi.”ịch>
Khương Mạt: “Cái đệt.”
Lưu Phương thúc giục: “Nhanh lên, đồng đội của tôi vẫn còn đang đợi.”
Khương Mạt nhìn ID của đồng đội là “Nhiệt Huyết Của Băng Giá", trong lòng ngập tràn cảm giác khó chịu mà châm biếm: “Cái tên ngu ngốc gì thế này? Đã nhiệt huyết rồi còn băng giá. Tiểu học không chịu học ngữ văn chắc?”
Hình như còn có chút quen mắt.
Lưu Phương thần bí cười một cái: “Nhanh lên, lúc em chơi tôi vừa hay có thể giải thích cho em một chút về cảnh quay.”
Khương Mạt một nghe giảng một bên giúp đạo diễn quét kinh nghiệm.
Đây là một cảnh quay rất quan trọng, nam chính hỗn huyết người và yêu vào nhầm nơi Hồng Diệp bảo tồn thi thể người yêu, còn không cẩn thận chạm vào thi thể, bị Hồng Diệp phát hiện, nàng tức giận muốn giết chết tên dị loại dám khinh nhờn người yêu của nàng.
Đợi Lưu Phương phân tích xong tình cảm của Hồng Diệp, cô cũng đánh xong cửa này rồi.
“Anh ‘Mì', thế này mà anh cũng không qua được? Mấy năm nay trình độ thụt lùi quá rồi.”
Lưu Phương: “..........”
Ai giống loại quái vật như cô chứ, mười năm không sờ vào game còn trâu như vậy.
Anh giành lấy điện thoại, gửi cho đồng đội một một tin nhắn “Chuẩn bị làm việc.”, không vui nói: “Cảnh quay ấy, đã hiểu chưa?”
Khương Mạt đầy ắp tự tin: “Hiểu rồi.”
Lưu Phương đứng dậy: “Hiểu rồi thì bắt đầu quay.”
Thượng Minh Trạch tổ đội với đạo diễn Lưu chơi game, đến cửa này thất bại không ít lần, vốn tưởng rằng lần này lại thất bại, không ngờ kĩ thuật của đạo diễn Lưu trong chốc lát bùng nổ, các động tác không ngừng đánh ra, cậu ta gần như không phải động tay đã thắng rồi.
Lúc đặt điện thoại xuống còn có chút bội phục, đạo diễn Lưu không đơn giản, đánh game cũng giấu một chiêu.
Lưu Phương vô cùng tin tưởng vào Khương Mạt, kết quả vừa bắt đầu quay anh liền sụp đổ, biết là kỹ năng diễn xuất của Khương Mạt kém, như không ngờ lại kém đến mức này!
Diễn thành thế này thì kĩ thuật cắt ghép biên tập của anh có cao hơn nữa cũng không có tác dụng.
Không biết sau lần NG thứ bao nhiêu, đến Thượng Minh Trạch ngoài đời lúc nào cũng không có biểu cảm cũng đen mặt rồi.
Biểu tình của nhân viên làm việc xung quanh nhìn cô càng là……..muốn chửi bậy.
Dựa vào cái kĩ năng diễn xuất này, không dùng quy tắc ngầm để vào đoàn, ai tin?
Lưu Phương điên cuồng hét lớn: “Khương Mạt, tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi. Thượng Minh Trạch trong mắt em đã là một người chết rồi! Em đã quyết định phải giết cậu ta! Hiểu không?”
Khương Mạt: “Hiểu.”
Lưu Phương: “Em hiểu cái mông à mà hiểu! Cái tôi cần là sự tức giận lạnh lùng! Lạnh lùng tức giận! Nổi giận nhưng phải lạnh lùng, ánh mắt như đang nhìn người chết………”
khương Mạt cúi đầu nói thầm một tiếng: “Đã nóng rồi còn lạnh thế nào được? Nhiệt Huyết Của Băng Giá đã đủ ngu ngốc lắm rồi, ai biết lại còn có cả lạnh lùng tức giận?”
Thượng Minh Trạch đen mặt đứng ở bên cạnh đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Người phụ nữ này…… người phụ nữ này sao lại biết ID trò chơi của cậu ta?!
Cô sẽ không lật tẩy cậu ta đấy chứ?
Cậu ta ở trong game tương đối thả bay bản thân, nếu như bị lộ tài khoản trò chơi đoán chừng không ít fans cảm thấy hình tượng của cậu ta sụp đổ.
Kết quả lo lắng một hồi, Khương Mạt đến nhìn cũng không nhìn cậu ta một cái, cậu ta cuối cùng cũng có thể yên tâm một chút, hình như cô vẫn chưa biết ‘Nhiệt Huyết Của Băng Giá’ là tài khoản của cậu ta.
Nhưng mà Khương Mạt nhìn thấy cái ID này ở đâu?
Đoàn làm phim cũng chỉ có đạo diễn Lưu biết, còn là vì lúc cậu ta chơi game không cẩn thận bị đạo diễn Lưu nhìn thấy, nhất định muốn kéo cậu ta cùng tổ đội.
Lưu Phương tức giận ngồi một bên hoà hoãn lại cảm xúc một lúc, anh coi như đã hiểu tại sao lúc ký hợp đồng với Nghê Bạt, đối phương nói để anh vất vả nhiều rồi.
Móa nó! Đúng là đủ vất vả!
Phản ứng của Khương mạt hoàn toàn là một người chưa từng qua bất kỳ huấn luyện diễn xuất nào, rõ ràng cô đã ra mắt nhiều năm như vậy rồi, sao vẫn có thể bộ dạng như người mới thế kia?
Hôm đó Khương Mạt nói cô bị người khác xuyên vào……..Cứt chó! Anh đúng là bị chọc tức đến phát điên rồi.
Cảnh quay này thế nào cũng không thể qua được, mở máy ngày đầu tiên mà đã gian nan trùng trùng, dấu hiệu rất không may mắn.
Tần Mộng Dao chuyển ghế đến ngồi bên cạnh, cười tủm tỉm thưởng thức kĩ thuật diễn xuất khó coi của Khương Mạt, cười nói với trợ lý: “Đạo diễn Lưu ăn hành rồi.”
Trợ lý: “Đừng vì cô ta mà ảnh hưởng đến chất lượng của cả bộ phim.”
Tần Mộng Dao suy cho cùng cũng là nữ chính.
Tần Mộng Dao: “Không sao, nếu thật sự không diễn được đến lúc đó đoàn làm phim sẽ điều chỉnh lại kịch bản.”
Nói không chừng những cảnh diễn đặc sắc ấy sẽ chuyển lên người cô ta.
Một tên boss phản diện mà thôi, nhân vật mờ nhạt thì mờ nhạt một chút đi, ảnh hưởng không lớn.
Khương Mạt cũng biết vì cô mà ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, không cần biết Lưu Phương mắng như thế nào cũng không cãi lại.
Dày vò cả một buổi sáng, cảnh quay này vẫn chưa quay xong, buổi trưa lúc ăn cơm Khương Mạt bảo Hoa Minh cho mỗi người trong đoàn làm phim thêm một cái đùi gà và hoa quả.
Khương Mạt ăn cơm xong, cả người ủ dột đến không thể ủ dột hơn được nữa, tiếp tục thế này thì cô còn kiếm tiền nuôi gia đình thế nào được?
Thế chẳng phải Thâm Vân phải chịu khổ theo cô hay sao.
Hu hu ~
“Chị Mạt, chị lại lên hot search rồi. Tên khốn Từ Văn Bân này quả thực là miếng cao cứt chó, thực sự dính lấy chị rồi.”
Hoa Minh biểu tình cạn lời, đưa điện thoại cho cô.
Hot search #Khương Mạt NG 23 lần# cao cao treo bên trên.
Người đăng bài lại là Từ Văn Bân, có thể là hắn đã trà trộn vào đoàn làm phim, vậy mà lại chụp lại quá trình quay phim đăng lên mạng.
Mỗi lần Khương Mạt NG đều bị chụp lại đăng lên rồi, quả thực là xử tội trước mặt mọi người.
Click vào xem, toàn bộ đều đang mắng cô, ngoài fans chơi game còn có antifans và người qua đường.
Loại bình luận tiêu cực như này đến chỗ để tẩy trắng cũng không có.
Thân làm diễn viên mà kĩ năng diễn xuất lại không có, ai cũng có tư cách trào phúng một câu.
Cách tẩy trắng duy nhất chính là Khương Mạt làm ra được thành phẩm ưu tú nhất, đánh vào mặt những người đang trào phúng cô bây giờ.
Nhưng cô lấy đâu ra kỹ thuật diễn xuất?!
Đang chán nản, đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Vân, cô lập tức lấy lại tinh thần.
“Thẩm Vân ~”
Hoa Minh: “........”
Rõ ràng một giây trước còn như con mèo bị cạo lông, một giây sau liền sống lại tại chỗ.
Giọng nói của Thâm Vân mang theo một chút dịu dàng và quan tâm, hỏi: “Quay phim thuận lợi không? Có vất vả không?”
Khương Mạt cười thành một đoá hoa: “Thuận lợi, thuận lợi! Không vất vả chút nào. Anh tan làm chưa? Đã ăn cơm chưa vậy?”
Bên kia hơi dừng lại, anh đột nhiên gọi tên cô, giọng nói mang theo chút nghiêm túc: “Khương Mạt Mạt, không được nói dối anh. Quay phim không thuận lợi là điều bình thường, em đến anh còn không nói, định nói với ai?”
Cô lập tức cay cay mắt, tủi thân muốn chết.
Cô mới có mười tám tuổi, vốn dĩ nên vui vẻ cả ngày không cần lo nghĩ gì, bây giờ lại phải đối diện với áp lực và sự nghi ngờ của cả thế giới.
“Thẩm Vân…” cô gọi anh, muốn nói ra đả kích phải nhận trong nửa ngày hôm nay, Lưu Phương muốn cô diễn lạnh lùng tức giận, nhưng rốt cuộc lạnh lùng tức giận là gì cô cũng không biết thì diễn thế nào?
Nhưng một giây sau lại vui vẻ trở lại.
Có phải anh đã nhìn thấy tin tức mới rồi đúng không?
Có phải anh đặc biệt gọi điện thoại đến để an ủi cô đúng không?
Trong phút chốc cả người Khương Mạc trên dưới đều tràn đầy năng lượng, ý chí chiến đấu sôi sục: “Vừa rồi đúng là không được thuận lợi cho lắm, nhưng rất nhanh sẽ thuận lợi thôi, anh yên tâm đi.”
Cô còn phải nỗ lực kiếm tiền mua biệt thự lớn cho anh nữa, sao có thể từ bỏ bây giờ?
Nghĩ đến biểu cảm của anh lúc nhận được quà, cô không nhịn được bật cười thành tiếng.
Thẩm Vân: “..........”
Rốt cuộc cả ngày cười ngây ngô cái gì vậy?
Tắt điện thoại, Thẩm Vân nghĩ ngợi một lúc, gọi cho Lưu Phương.
Lưu Phương nhận được điện thoại của Thẩm Vân còn mờ mịt chưa hiểu gì, nghe anh nói xong cặp mắt đột nhiên sáng lên.
“Cách này được, để tôi thử xem. Nếu thành công lần sau cứ dùng cách này kích thích cô ấy.”
Tắt điện thoại, anh lập tức đứng lên: “Nghỉ ngơi đủ rồi, bắt đầu lại từ đầu.”
Quái lạ, chồng của Khương Mạt sao lại có phương thức liên lạc của anh?
Chắc là hỏi lấy từ chỗ bà xã.
Một giây sau anh liền thoải mái cả người.
Nhân viên đoàn làm phim ai vào chỗ người nấy, Khương Mạt hít sâu một hơi, lên sàn diễn.
Kỹ năng diễn xuất không phải chuyện một sớm một chiều có thể cải thiện được, cô đã chuẩn bị tốt tinh thần lại bị mắng nửa ngày.
Thượng Minh Trạch cũng đen mặt lại, nghĩ đến buổi sáng NG nhiều lần như vậy cậu ta liền đau đầu.
Tần Mộng Dao cũng tiếp tục ngồi ở bên cạnh chuẩn bị xem kịch vui.
Đạo diễn Lưu không trực tiếp cho bắt đầu, ngược lại gọi Thượng Minh Trạch qua, nói vài câu bên tai cậu ta: “Đợi chút nữa quay phim cậu cứ nói như vậy, đừng sợ sai lời thoại, dù sao đến lúc đó cũng phải ghép âm.”
Thượng Minh Trạch nghe xong cả mặt cổ quái: “Đạo diễn, như vậy có được không?”
Lưu Phương đầy tự tin: “Yên tâm, chỉ cần cậu không tuột xích, bảo đảm lần này một lần qua.”
Khương Mạt chuẩn bị xong, đợi Thượng Minh Trạch đi tới, hai người đứng vào vị trí.
Thượng Minh Trạch bò trên quan tài thuỷ tinh, vừa ngẩng đầu, lập tức nhập vai, gương mặt không cảm xúc lập tức mang theo nét kinh hoàng, chột dạ, sợ hãi cùng kinh ngạc, cảm xúc vô cùng phức tạp.
Công phu một giây thay đổi biểu cảm gương mặt này cho dù Khương Mạt đã nhìn rất nhiều lần rồi nhưng vẫn không nhịn được cảm khái một câu, ‘quá lợi hại!’
Không đợi cô cảm thán xong liền nghe thấy Thượng Minh Trach bưng cái biểu cảm như thế này, tròn vành rõ chữ nói: “ Chồng cô là tên đại ngốc.”
!
!!!
!!!!!!
Sắc mặt cô lập tức thay đổi, bước một bước dài xông lên, trực tiếp bóp chặt cằm cậu ta, khom lưng, cúi đầu, nghiến răng nói: “Cậu nói lại một lần nữa!”
Thượng Minh Trạch bị ánh mắt của cô làm chấn động, biểu tình trống rỗng trong giây lát, đợi đến lúc cậu ta phản ứng lại, đạo diễn Lưu đã vui vẻ hét “Cắt".
Lưu Phương đi đến bên cạnh xem phát lại cảnh quay vừa rồi một lượt, phong nhã đeo kính râm lên, nói: “Hoàn mỹ!”
Khương Mạt quay đầu, nghiến răng kêu kèn kẹt, nhìn đạo diễn Lưu: “Anh bảo cậu ta nói như vậy sao?”
Lưu Phương chỉnh lại cổ áo: “Dạy bảo em thật sự quá khó rồi, tôi quyết định sau này dùng chiêu này nhiều một chút, lúc em không vui lên nổi thì tôi sẽ khen chồng em, lúc em không tức giận nổi thì tôi sẽ mắng chồng em……”
‘Bang’ một tiếng, dây thần kinh mẫn cảm thuộc về Thẩm Vân trong đầu Khương Mạt bị hung hăng nắm lấy.
Cô từ trong kẽ răng rít ra chữ từng chữ: “Chúng ta quyết đấu đi!”
Lưu Phương: “Có trách thì trách chồng em, chồng em gọi điện thoại đến bảo tôi làm như vậy.”
Vừa rồi Thẩm Vân gọi điện thoại cho anh, kiến nghị Lưu Phương thử dùng anh kích thích Khương Mạt xem sao.
Lưu Phương lập tức nhanh trí, nhớ đến hôm đó tụ tập ở khách sạn, cái khoảnh khắc chồng cô bị đồng đội mắng, cô bùng phát cái khí thế ‘đồ rác rưởi ngươi chết chắc rồi’, ‘hôm nay ông đây nhất định phải hành chết mi', giống với tình tiết trong cảnh quay đến bất ngờ.
Lưu Phương xoa nhẹ ống tay áo, cảm nhận sâu sắc bản thân có công danh tiềm ẩn.
Khương Mạt: “.....”
Hu hu hu, Thẩm Vân Vân của cô tại sao lại tốt như vậy?
Trên thế giới này tại sao lại có người hoàn mỹ như Thẩm Vân?
Lưu đạo diễn đẩy kính râm nói với trợ lý đứng bên cạnh: “Đăng đoạn phim vừa rồi lên weibo, hừ, dám nghi ngờ trình độ chọn diễn viên của tôi.”
Anh chính là thích vả mặt cộng đồng mạng bôm bốp đấy.