• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết có phải câu nói này của Khương Mạt có tác dụng hay không, Thẩm Thanh đang hôn mê đột nhiên mở mắt, ánh mắt hung dữ, sau đó cong lưng nôn ra một ngụm dịch thể màu nâu, là máu tươi hoà lẫn màu cà phê.

Ngay sau đó, không nói một câu, lại tiếp tục hôn mê.

Khương Mạt sững sờ, vội vàng gào tên Thẩm Thanh, nhưng Thẩm Thanh không phản ứng lại lần nào nữa.

Khương Mạt chăm chú lắng nghe, không còn nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, cô có chút không hiểu gì, rốt cuộc nữ nhân xuyên không đã thành công hay chưa?

Thẩm Vân gọi cho xe cấp cứu xong, không hề biết Khương Mạt nghe thấy âm thanh của hệ thống, thấy phản ứng của cô không đúng, tưởng cô bị dọa sợ, đi đến kiểm tra tình hình Thẩm Thanh một chút, ôm lấy cô an ủi: “Không sao, tim đập bình thường rồi, xe cứu hộ sẽ đến ngay…..”

Khương Mạt ngước mắt nhìn lên, đang định nói chuyện vừa rồi cô nghe thấy âm thanh hệ thống cho anh, sau lưng truyền đến một trận ầm ĩ.

Động tĩnh ngoài cửa hiển nhiên đã kinh động đến người bên trong, cổng lớn nhà họ Thẩm mở ra, một đám người tràn ra, Hà Mỹ Nhàn chạy ở phía trước, nhìn thấy Thẩm Thanh nằm trên đất, bên cạnh còn một bãi lớn như vết máu, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa thì ngất đi.

Thẩm Vân đứng dậy, đi đến, đang định nói Thẩm Thanh không sao, anh đã gọi cấp cứu rồi, Hà Mỹ Nhàn đột nhiên không báo trước giơ tay tát anh.

Tiếng bạt tai vang lên thanh thuý.

Cặp kính trên sống mũi anh bay ra ngoài, rơi bên chân Khương Mạt, mắt kính vỡ vụn trên đất.

Hà Mỹ Nhàn mắng chửi: “Súc sinh! Cho dù mày bất mãn gia sản không có phần của mày, Thanh Thanh trước giờ chưa từng đắc tội với mày, sao mày lại xuống tay với nó?!”

Nói rồi bà ta lại giơ tay nhắm vào mặt Thẩm Vân.

Thẩm Vân sao có thể để bà ta đánh liền hai lần, giơ tay túm lấy cổ tay bà ta vung ra, ánh mắt lạnh lùng: “Bà Hà, tôi kính bà là tiền bối, cái tát này coi như..”

Hai chữ ‘không tính’ còn chưa nói ra, Khương Mạt ở bên cạnh nhảy lên, xông đến phía trước Thẩm Vân, túm lấy tóc Hà Mỹ Nhàn lắc qua trái lại lắc qua phải, hung hăng đánh, còn đáp trả bà ta hai cái bạt tai.

Hà Mỹ Nhàn che mặt hét chói tai: “A! Hai tên tiểu súc sinh chúng mày, vì gia sản mưu hại chị ruột, bây giờ còn dám động tay đánh trưởng bối……”

Khương Mạt lười phí lời với bà ta, căng mặt chê cái bạt tai không đau không ngứa, dứt khoát trực tiếp giơ chân đạp.

Hà Mỹ Nhàn bị đánh khóc cha gọi mẹ, hoàn toàn không còn tư thái của phu nhân cao quý.

Lúc này Thẩm lão gia và Thẩm Hoằng Phong cũng đuổi đến, thấy tình hình bên ngoài, Thẩm lão gia trực tiếp che ngực nói không lên lời, Thẩm Hoằng Phong ngược lại quan tâm con gái trước tiên, chạy đến xem Thẩm Thanh, thấy nhịp tim hô hấp bình thường, không dám động loạn, vội vàng hỏi: “Thanh Thanh bị làm sao vậy? Các người đây là…… Mau bảo vợ cháu dừng tay!”

Thẩm Vân đứng bên cạnh, không hề có ý đi lên ngăn lại, trên mặt còn mang theo nụ cười nói không rõ châm biếm và trào phúng.

“Con gái chú đột nhiên ngất đi, tôi và vợ tôi giúp chị ta cấp cứu, thuận tiện gọi xe cứu hộ, bà Hà xông ra không nói không rằng tát tôi một bạt tai, chú còn câu hỏi gì nữa không?”

Trên mặt Thẩm Hoằng Phong xấu hổ xen lẫn khó xử: “Dì cháu lớn tuổi không hiểu chuyện, chú thay bà ấy xin lỗi cháu, cháu mau bảo vợ cháu dừng tay. Đã thành cái dạng gì rồi?”

Khương Mạt sắp tức chết rồi.

Bà phù thuỷ này, thế mà dám tát Thẩm Vân.

Cô có tức giận đến mấy cũng chỉ không nặng không nhẹ đạp anh một cái.

Còn đánh hỏng cặp kính cô tặng anh.

Từ lúc cô tặng anh, ngày nào anh cũng đeo, bây bị bị rơi hỏng rồi.

Nghe thấy lời của Thẩm Hoằng Phong, Khương Mạt cắn răng quay đầu, cảnh cáo Thẩm Vân: “Anh dám cản em?!”

Thẩm Vân giơ tay làm thế ‘không còn cách nào' với Thẩm Hoằng Phong: “Nhà tôi cô ấy làm chủ, tất cả tôi đều nghe theo cô ấy.”

Thẩm Hoằng Phong đương nhiên biết anh đang nói dối, nhưng ông ta cũng không thể nhìn vợ mình bị đánh thành như vậy, đi tới muốn kéo Khương Mạt ra.

Vừa đi hai bước, Thẩm Vân liền chắn trước mặt ông ta.

Thiếu niên mười mấy tuổi năm đó bất tri bất giác đã trưởng thành thanh niên còn cao hơn ông ta, ánh mắt lạnh đi, vậy mà lại có uy áp nói không nên lời, khí thế còn mãnh liệt hơn ông nội Thẩm.

Khóe miệng Thẩm Vân cong lên: “Phụ nữ đánh nhau, đàn ông không cần xen vào đi.”

Thẩm Hoằng Phong nghẹn máu, đây là ‘đánh nhau’ sao? Đây rõ ràng là đơn phương đánh người!

Cuối cùng xe cứu hộ cũng đến, tiếng cảnh báo thu hút không ít người qua người đến xem, Thẩm Vân kiêng kị thân phận Khương Mạt đặc biệt, bị người khác nhìn thấy cô đánh người lại bôi đen cô, lúc này mới bước đến kéo cô ra: “Đến đây, để anh xem tay có bị đau không?”

Mở tay cô ra, lòng bàn tay trắng nõn đỏ rần một mảng.

Khương Mạt ngước mắt nhìn sống mũi trống trơn của anh, vô cùng tủi thân: “Cặp kính em tặng anh bị hỏng rồi.”

Thẩm Vân hôn vào lòng bàn tay cô: “Không sao, lát nữa chúng ta đi mua một cái khác giống hệt cái cũ.”

Hà Mỹ Nhàn bị ép đến góc tường, co người thành một nhúm, khóc lóc hét ‘Ông xã', Khương Mạt bị bà ta gào đến bực bội, đạp bà ta một cái: “Câm miệng!”

Hà Mỹ Nhàn kêu thảm thiết một tiếng, lại bị đạp thêm một cái.

“Bảo bà câm miệng không nghe thấy à?”

Bà ta không dám hét nữa.

Bác sĩ ý tá xuống xe, vừa nhìn thấy Thẩm Thanh nằm trên đất, không dám sơ ý, vội vàng nâng người lên cáng đỡ.

Thẩm Hoằng Phong đi đến, hỏi: “Bác sĩ, con gái tôi bị làm sao vậy? Vừa rồi ra ngoài cửa vẫn bình thường……”

Bác sĩ cấp cứu kiểm tra đơn giản một chút: “Phán đoán sơ bộ là dạ dày xuất huyết cấp tính dẫn đến bị sốc, may mà cấp cứu kịp thời, có lẽ sẽ không có gì đáng ngại.”

Nói xong liền đưa người vào trong xe.

Thẩm Hoằng Phong vừa nghe, khó xử nhìn Thẩm Vân.

Vừa mới đưa Thẩm Thanh lên xe, lão Lữ lại kêu lên một tiếng kinh hãi, Thẩm lão gia cũng ngất đi.

Lúc này xe cấp cứu mang cả hai người đi.

Thẩm Vân lười xem nhà họ Thẩm diễn kịch, bảo vệ Khương Mạt lên xe.

Chiếc Sin lạnh lùng rời đi từ trong một vùng tiếng kêu khóc.

Trong xe, Khương Mạt nhìn dấu tay trên mặt Thẩm Vân vành mắt lại đỏ lên.

Bà phù thuỷ kia ra tay đúng là độc ác, ngoài dấu tay còn có hai vết xước, là do móng tay cào rách da.

Thẩm Vân thường xuyên ở trong nhà, rất ít khi tiếp xúc với ánh nắng, da vừa trắng vừa mỏng, vết thương trên mặt trở lên đặc biệt chói mắt.

Khương Mạt cẩn thận đưa tay lên sờ, vô cùng nóng.

Cô hít mũi, thổi nhẹ lên vết thương hỏi anh: “Nhất định rất đau đúng không.”

Thẩm Vân ôm cô, trong mắt mang ý cười: “Không đau.”

“Nói dối, sao có thể không đau chứ. Sưng thành như vậy rồi…..” Cô sờ mặt anh, không dám dùng lực.

Thẩm Vân đưa mắt nhìn cô, giọng nói có chút khàn: “Vậy Mạt Mạt giúp anh hôn mấy cái được không? Hôn rồi sẽ không đau nữa…..”

Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, thậm chí anh còn không hề ngả ngớn tự xưng ca ca như trước, Khương Mạt lại đỏ mặt lạ thường.

“Được….Được thôi.” Cô căng da đầu đồng ý, tiến sát đến mặt anh, môi môi mát lạnh nhẹ nhàng đặt lên gò má nóng bỏng, chạm đến da anh, thậm chí còn thè lưỡi liếm nhẹ.

Cơ thể Thẩm Vân cứng lại, nhìn cô thâm trầm.

“Nước...Nước bọt có thể tiêu độc.”

Thẩm Vân cười: “Ừm.”

Khương Mạt: “.......”

Cười! Cười! Cười cái mông à mà cười!

Vốn dĩ chính là như vậy, cười cứ như cô nhân cơ hội chiếm tiện nghi của anh không bằng.

Vì để che đi sự xấu hổ, Khương Mạt ho một tiếng, chuyển chủ đề.

“Lúc nãy khi Thẩm Thanh hôn mê, em nghe đã thấy âm thanh của hệ thống…..”

Thẩm Vân ngồi thẳng, sắc mặt cũng trở lên nghiêm túc: “Cụ thể thế nào?”

Khương Mạt miêu tả lại chi tiết chuyện vừa rồi một lượt: “Em đang nghĩ, liệu có phải người phụ nữ xuyên không nhìn trúng cơ thể của chị họ anh rồi không? Cuối cùng tiến độ dừng ở 95%, cũng không biết cô ta đã thành công hay chưa.”

Lúc đó Thẩm Thanh có tỉnh lại một lần, nhưng thời gian quá ngắn, căn bản không có cách nào phán đoán người tỉnh lại là Thẩm Thanh hay là người phụ nữ xuyên không.

Thẩm Vân cụp mắt trầm ngâm một hồi, nói: “Gọi điện cho Hạ Tiến, hỏi xem tình hình hiện tại của Chu Thiến Thiến.”

Mắt Khương Mạt sáng lên, đúng rồi, sao vừa rồi cô lại không nghĩ đến nhỉ, nếu như Chu Thiến Thiến thật sự tỉnh lại rồi vậy thì có nghĩa là người đàn bà xuyên không đã rời khỏi cơ thể của Chu Thiến Thiến, mười phần thì tám chín phần cô ta đang ở trong cơ thể của Thẩm Thanh.

Còn về tiến độ 95% có ảnh hưởng gì hay không thì phải đợi sau khi Thẩm Thanh tỉnh lại mới có thể phán đoán được.

Khương Mạt lập tức gọi điện cho Hạ Tiến.

Sợ bản thân mình nghe nhầm hoặc là khiến Hạ Tiến vui mừng vô ích, Khương Mạt không nói quá nhiều, chỉ hỏi cậu ta có thể đi thăm dò Chu Thiến Thiến một chút hay không.

Bây giờ Hạ Tiến có một loại tin tưởng mù quáng đối với Khương Mạt, không hỏi một câu, trực tiếp nói: “Em gọi điện thoại hỏi cục cảnh sát xem sao, đội trưởng chị đợi tin tức của em.”

Một lúc sau, Hạ Tiến gọi lại: “Đội trưởng, vừa nãy em gọi cho cục cảnh sát, đối phương nói người đàn bà đó ngất rồi, bây giờ đang đưa người đến bệnh viện, bảo chúng ta trực tiếp đến bệnh viện.”

Âm lượng điện thoại của Khương Mạt rất to, Thẩm Vân lại ở gần, nghe rõ mồn một.

Hai người nhìn nhau, Khương Mạt hỏi: “Bệnh viện nào?”

Hạ Tiến: “Bệnh viện nhân dân số một thành phố.”

Bệnh viện nhân dân thành phố? Vậy mà lại đi cùng một bệnh viện với Thẩm Thanh.

Cô vội vàng tắt điện thoại, Thẩm Vân đã đổi địa điểm đến thành bệnh viện nhân dân thành phố.

Chu Thiến Thiến vốn dĩ có thể không cần ngồi trong trại giam, nhưng bố mẹ Chu và cả Hạ Tiến, không ai bảo lãnh cho cô ta, mười lăm ngày trong trại giam, muốn cô ta ngồi hết không thiếu một ngày, chính là vì muốn nhanh chóng ép cô ta ra khỏi cơ thể Chu Thiến Thiến.

Hạ Tiến tắt điện thoại, cũng không còn tâm tình chơi game nữa, đứng dậy đi đi lại lại hai vòng trong phòng, cầm chìa khoá xe ra khỏi nhà.

Người phụ nữ đó đột nhiên ngất đi, cậu ta nhớ đội trưởng từng nói với cậu ta, cô ấy có thể tỉnh lại cũng là vì cơ thể đột nhiên ngất đi, người phụ nữ xuyên không rời khỏi cơ thể cô ấy…..

Liệu Thiến Thiến có phải cũng…..

Tim cậu ta đập mỗi lúc một nhanh hơn, phóng xe tới bệnh viện.

Lúc Khương Mạt đến nơi, Hạ Tiến đã đến rất lâu rồi.

Cô đẩy cửa phòng bệnh, nhìn thấy cảnh tượng bên trong có chút thất thần.

Chu Thiến Thiến đè Hạ Tiến trên giường, đôi tay sờ loạn trên người Hạ Tiến, hung dữ nói: “Em không tin, anh đã sờ vào cô ta chưa? Đã hôn cô ta chưa? Có tí ý định ngoại tình nào không….”

Hạ Tiến: “Đậu xanh! Ông đây cũng không bị mù.”

“Nói thật, em rất thông tình đạt lý, nhất thời không nhận ra ý loạn tình mê có thể hiểu được.”

Hạ Tiến buồn bực, giữ chặt eo cô gái đè cô xuống giường bệnh, hung hăng nói: “Trong lòng em ông đây tuỳ tiện như vậy sao? Chó mèo từ đâu đến cũng có thể thích?”

Khương Mạt có chút không hiểu gì, nếu cô nhớ không nhầm, Hạ Tiến nói bạn gái cậu ta siêu đáng yêu, siêu ngoan, siêu nghe lời…..

Không đợi cô nhìn tiếp, một cánh tay che mắt cô lại, thuận tay đóng luôn cửa phòng bệnh lại.

Người đàn ông ghé sát tai cô thì thầm: “Còn xem sẽ mọc lẹo đó.”

Khương Mạt bị anh che mắt, túm lấy áo anh cười hê hê: “Lúc trước Chuyển phát nhanh còn khoe khoang với em bạn gái cậu ấy siêu đáng yêu siêu ngoan siêu nghe lời….”

Rõ ràng là cậu ta bị bạn gái bắt nạt không dám phản kháng mới đúng.

Thẩm Vân cúi đầu, ngửi mùi hương trên tóc cô, thấp giọng nói: “Trong lòng ca ca, Khương Mạt Mạt cũng siêu đáng yêu siêu nghe lời.”

Chu Thiến Thiến thực sự tỉnh lại rồi, không cần biết người phụ nữ xuyên không có thành công xuyên vào cơ thể Thẩm Thanh hay không, cơ hội xuyên không cuối cùng của cô ta có lẽ cũng đã dùng nốt rồi. Sau này không cần biết bọn họ đối xử với cô ta như thế nào cũng không cần phải cố kỵ bất cứ điều gì nữa.

Thần kinh căng chặt của Thẩm Vân lập tức được thả lỏng, lười biếng dựa vào tường, trêu chọc cô gái nhỏ của mình.

Khương Mạt đỏ mặt, hung hăng nói: “Vậy anh và Chuyển phát nhanh đều là người có khuynh hướng thích bị ngược.”

Cô là girl ngầu như vậy, chỗ nào có thể liên hệ được với mấy từ đáng yêu nghe lời này chứ?

Thích bị ngược?

Tiếng cười của Thẩm Vân nhỏ lại, chau mày.

Cô gái nhỏ nhà anh biết loại từ ngữ này từ khi nào vậy?

Là ai đã dạy hư cô?

Có phải là đám fans kia lại nói linh tinh bên dưới weibo của cô hay không?

Đúng lúc đang ở bệnh viện, ánh mắt Khương Mạt rơi lên mặt Thẩm Vân, lấy điện thoại ra gửi cho Hạ Tiến một tin nhắn, chúc mừng cậu ta một chút, sau đó kéo Thẩm Vân đi đến trạm y tá bên cạnh, xin túi đá chườm, giúp vết sưng trên mặt anh tiêu bớt.

Hai người vẫn bận tâm Thẩm Thanh rốt cuộc có bị xuyên vào hay không, ở lại bệnh viện đợi kết quả.

Thẩm Thanh bị xuất huyết dạ dày cấp tính, cần làm phẫu thuật, trong chốc lát không thể ra ngay được, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải đợi đến tối, không ngờ túi đá trên mặt Thẩm Vân vẫn chưa tan hết, lão Lữ đột nhiên tìm đến bọn họ, vành mắt ngập nước, nói: “Thiếu gia, lão gia tỉnh rồi, nhất định muốn gặp cậu, thiếu gia cậu nhất định phải đi một chuyến.”

Thẩm Vân nắm tay Khương Mạt, cụp mắt: “Cháu không đi đâu, ông thay cháu gửi lời hỏi thăm.”

Lão Lữ vừa nghe, nước mắt liền ứa ra: “Thiếu gia, trong lòng lão gia vẫn yêu thương cậu, cậu nhận lỗi là xong, đó là ông nội cậu, bây giờ ngài ấy nằm trên giường bệnh…..”

Lão Lữ cứ nói, có chút nghẹn ngào.

Khương Mạt xoay đầu nhìn anh, lông mi anh khẽ động, không nhìn ra đang nghĩ gì, chỉ là càng nắm tay cô chặt hơn.

Đột nhiên cô đứng dậy: “Ông Lữ, cháu đi cùng ông.”

Ông Thẩm gặp Thẩm Vân nhất định không nói lời tốt đẹp gì, nhưng Thẩm Vân mềm lòng, lỡ như thật sự là gặp mặt lần cuối, Thẩm Vân lại không đi, sau này trong lòng anh nhất định sẽ khó chịu.

Cô không muốn anh buồn, dứt khoát cô đi là được rồi.

Lão Lữ: “......!”

Không đúng, lão gia muốn gặp cháu trai mình, cô đến làm gì?

Ánh mắt Khương Mạt kiên định: “Đi thôi.”

Nói rồi buông tay Thẩm Vân ra, đi trước về phía trước.

Khí thế hừng hực, người không biết còn tưởng cô đi đòi nợ.

Khương Mạt đi đến trước cửa phòng bệnh, đang định đẩy cửa bước vào, không ngờ lại nghe thấy tiếng con gái thét chói tai và tiếng máy móc của hệ thống.

[Sao lại thế này? Rõ ràng người ta xuyên vào là Thẩm Thanh, sao đột nhiên lại biến thành một ông già sắp chết?!]

[Ký chủ, trong quá trình dịch chuyển ý thức xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Thanh tỉnh lại, ý thức của cô bị đẩy ra ngoài, bên cạnh chỉ có ý thức của Thẩm lão gia suy yếu, ở trạng thái sắp chết, vì vậy……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK