Lẫn trong vị ngọt thanh dịu của cô gái, dường như còn mang theo mùi sữa nhàn nhạt.
Cô nằm trên giường, mái tóc đen rối loạn, làn da trắng mịn dần dần nhuộm lên màu hồng.
Mùi hương ấy dường như có thể nồng nàn.
Thẩm Vân cúi đầu, đưa cánh tay cô lên môi hôn từng chút từng chút.
Khương Mạt dùng lực rụt tay lại, hung hăng trừng mắt nhìn anh, túm lấy gối ôm bên cạnh che mặt lại không để ý đến anh nữa.
Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ đại ngốc!
Vậy mà lại nói cô béo….bây giờ cô không muốn để ý đến anh một chút nào nữa.
Ánh mắt ấy sóng nước dập dềnh, mang theo trách móc giận hờn, Thẩm Vân bị cô nhìn khiến dục hỏa trong lòng âm thầm cháy lên, bàn tay đặt phía sau eo di chuyển dần lên trên, ngón tay nhẹ nhàng cởi móc áo con.
“Anh tránh ra đi.” Khương Mạt đạp anh một cước, giọng nói buồn bực phát ra từ dưới gối.
Một giây sau liền bị người ta đánh một cái không mạnh không nhẹ vào mông.
“Vừa tha lỗi em liền bắt đầu gây sự, ngoan, ca ca không chê em béo…”
Khương Mạt vừa nghe, càng giận hơn, dùng lực đẩy anh ra, gương mặt nhỏ nhịn đến đỏ lên.
Thẩm Vân cười nhỏ một tiếng, thuận thế cúi đầu hôn lên bụng cô, khàn giọng nói: “Béo bụng cũng rất đáng yêu.”
Khương Mạt: “....Anh tránh ra, em mới không phải béo bụng!”
“Không phải béo bụng thì là gì? Mỡ?” Thẩm Vân nhướng mày.
Thấy Khương Mạt quay mặt đi không nói gì, không biết là xấu hổ hay tức giận, cũng có thể là do động tình, hai má đỏ rực, lồng ngực nhấp nhô, có chút thở gấp, so với trong trí nhớ của anh quả thật nhiều hơn vài phần dịu dàng quyến rũ…
Trong lòng anh đột nhiên nhảy lên một cái, trái tim giống như đột nhiên bị cái gì đó đâm vào, bắt đầu sụt lún từ một điểm nào đó, cuối cùng ầm ầm một tiếng, sụp đổ hoàn toàn.
Đột nhiên chân tay anh có chút luống cuống, suy đoán nào đó trong lòng giống như hạt giống trong “Em bé hồ lô", dũng mãnh nảy mầm, nghiền nát hết tất cả mọi vật cản trở xung quanh.
“Mạt….Mạt Mạt…...em…..”
Anh hoảng hốt lo lắng nhìn bụng cô, kéo cái gối đang che mặt cô ra, lắp ba lắp bắp nói: “Em…..có phải em...có phải….”
Mặt Khương Mạt càng đỏ, xoay người nằm úp xuống giường, vùi mặt vào trong gối, buồn bực nói: “Anh đừng hỏi nữa.”
Cô gái nhỏ mười chín tuổi, có loại cảm giác xấu hổ kì cục với chuyện mang thai.
Trong bụng mang thai một đứa bé, quả thật giống như tuyên bố với tất cả mọi người bọn họ đã làm chuyện đó.
Nhưng câu nói đó căn bản chính là đang thừa nhận!
Thẩm Vân thất thần nửa ngày, không biết nhớ đến chuyện gì đột nhiên đứng dậy kéo cửa đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài còn bị vấp một cái, suýt chút nữa thì ngã, tiếp đến bên ngoài lại vang lên tiếng thuỷ tinh rơi vỡ.
Khương Mạt vội vàng ngồi dậy, đang định gọi anh liền nhịn lại, che miệng cười trộm, bất mãn càu nhàu một tiếng: “Lưu manh chỉ biết cởi không biết mặc.”
Đợi cô mặc quần áo xong, lại qua một lúc lâu sau cửa mới bị đẩy ra.
Thẩm Vân đi từ ngoài vào, trên mặt đã không còn bất kỳ biểu cảm nào.
Khương Mạt: “Vừa rồi cái gì vỡ vậy?”
Thẩm Vân: “Cốc uống nước, em đặt ở sát cạnh bàn quá.”
“......Ồ.”
Rõ ràng tự anh không nhìn thấy, còn đổ lỗi cho cô.
Anh đi đến, ngồi lên cạnh giường, thuận tay ôm cô gái bên cạnh vào lòng, một tay chặn eo cô, một tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô.
Nơi đó hơi nhô lên, có chút cưng cứng, chạm vào cảm giác khác hoàn toàn với béo bụng.
Ở đây, ấp ủ đứa con của bọn họ, một sinh linh hoàn toàn mới, một sinh mạnh non nớt.
Yết hầu anh hơi cứng lại, một dòng chảy dịu dàng tràn lên trong lòng, xông lên khiến mắt anh cay cay.
Một lúc lâu sau anh mới khàn giọng hỏi: “Bao lâu rồi?”
Khương Mạt áp tay lên ngực anh, trái tim dưới lòng bàn tay đập thình thịch, dồn dập kịch liệt, khác hoàn toàn với vẻ ngoài bình tĩnh của anh.
“Sắp bốn tháng rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Vân, vừa rồi anh tra tài liệu nói sau ba tháng có thể tiến hành sinh hoạt vợ chồng vừa phải.
Phản ứng thứ hai, bốn tháng…..
Mặt anh lập tức trầm xuống.
Khi người đàn bà xuyên không kia đến, lúc đó Khương Mạt đã mang thai rồi.
Sau lưng anh liền rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nếu không phải tố chất cơ thể của Khương Mạt đủ tốt thì khoảnh khắc cô ôm anh nhào vào vành đai xanh đứa nhỏ đã không còn nữa rồi.
Hoặc xui xẻo hơn, ống kim tiêm đó đâm vào người cô…..
Khương Mạt vừa nhìn sắc mặt anh liền biết anh đang nghĩ đến chuyện gì, sợ anh nổi giận, vội vàng khom lưng hôn anh, tay cũng không nhàn rỗi mở thắt lưng của anh, miệng mềm mại nói: “Ca ca, em rất nhớ anh đó…”
Lúc này coi như thức thời.
Thẩm Vân cười lạnh, túm lấy cái tay đang làm loạn của cô, bộ dạng chính nhân quân tử: “Phụ nữ mang thai không thích hợp vận động kịch liệt.”
Nếu không phải Khương Mạt cảm nhận được rõ ràng phản ứng của anh thì suýt chút nữa cô đã tin rồi.
Thẩm Vân ôm cô xuống, nói: “Đi thôi, đi cùng anh đến cục dân chính một chuyến.”
Khương Mạt chu môi: “Đi làm gì?”
Bây giờ cô không lo Thẩm Vân ly hôn với cô, chỉ là nghĩ không ra tại sao phải đi cục dân chính.
Thẩm Vân: “Không phải em vẫn luôn để bụng chuyện anh đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với người đàn bà kia hay sao? Đi ly hôn cái bây giờ, rồi cùng em kết hôn một lần nữa.”
……..!
Mắt Khương Mạt lập tức sáng lên, giục nói: “Được thôi, nhanh lên nhanh lên, một lúc nữa người ta tan làm mất….”
Lúc sắp ra khỏi cửa, cô lại lấy ra bốn đồng năm nào từ trong ví tiền lẻ, hào phóng nhét cho anh: “Em giúp anh trả một nửa, chúng ta 50-50.”
Sau này không cần biết là vui vẻ hay bi thương, cô đều muốn cùng anh chia sẻ.
Thẩm Vân bật cười.
Nhận lấy bốn đồng năm hào cô đưa, anh hôn lên trán cô: “Được.”
_ _
Hôm nay không phải ngày lành tháng tốt, cục dân chính rất nhàn nhã, tiểu Vương là người phụ trách ly hôn, tiểu Triệu ở bên cạnh là người phụ trách kết hôn.
Hai người ngồi cùng nhau, cách tấm kính cao ngang người vừa lướt điện thoại vừa nói chuyện phiếm.
Tiểu Triệu: “Phụt, làm tình thì 50-50 thế nào?”
Tiểu Vương: “Mỗi người yêu cầu một lần, nếu yêu cầu nhiều thì phải thanh toán cho bên kia.”
Tiểu Triệu: “....Đây là đi tìm gà hay tìm vịt vậy?”
Tiểu Vương: “Ai biết được chứ, tôi đang đợi xem có gặp lý do nào vi diệu hơn cái này không…”
Chưa nói dứt câu, ngoài cửa liền xuất hiện hai bóng người.
Tiểu Vương lấy lại tinh thần, biết là đến tìm mình.
Dù sao thì hôm nay cũng không phải ngày lành gì, kết hôn đều phải chọn ngày, ly hôn không cần xem hoàng lịch.
Vừa ngẩng đầu nhìn, tiểu Vương suýt chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống.
Người đến nam thanh nữ tú, vô cùng quen mắt, chính là cặp vợ chồng Khương Mạt và chồng cô Thẩm Vân xào ân ái đang hot hiện tại!
Con mẹ nó!
Hai người này chạy đến cục dân chính làm gì? Không phải cũng muốn ly hôn đấy chứ?
Không thể nào không thể nào, nếu như hai người này cũng ly hôn, vậy thì kiếp này thật sự cô không còn cách nào tin vào tình yêu được nữa rồi!
Vậy mà ông trời hiển nhiên không quan tâm kiếp này cô có tiếp tục tin vào tình yêu hay không, hai người đi thẳng về hướng cửa sổ ly hôn.
Thẩm Vân để Khương Mạt ngồi trên ghế, tự mình khom lưng đưa chứng minh thư, sổ hộ khẩu, còn cả giấy chứng nhận kết hôn, nói: “Chào cô, làm phiền cô giúp chúng tôi làm thủ tục ly hôn, cảm ơn.”
Tiểu Vương: “.........”
Khóe miệng cô run rẩy nhận lấy giấy tờ mở ra xem, trước mắt tối lại, thật sự là Thẩm Vân và Khương Mạt!
Không phải là người có ngoại hình giống với minh tinh!
Trong cục dân chính, khoảnh khắc Thẩm Vân và Khương Mạt bước vào liền trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Vốn dĩ thấy anh đối xử với Khương Mạt chu đáo như vậy, còn tưởng là hiểu lầm gì đó, kết quả một giây sau liền nghe thấy anh nói làm thủ tục ly hôn.
Một đám người: “.......”
Mẹ ơi, con sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa!
Khóe miệng tiểu Vương co rút: “.....Hai người thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa? Lý do ly hôn là gì?”
Thẩm Vân: “.....Tình cảm không hòa hợp đi?”
Khương Mạt gật đầu, thúc giục: “Có thể nhanh lên một chút không? Chúng tôi đang vội.”
Vô cùng gấp gáp.
Lỡ như vừa ly hôn xong thì tan làm, bọn họ liền phải bớt làm vợ chồng một ngày, thiệt thòi biết mấy.
Tiểu Vương: “....Đây là
, mời ký tên vào đây, còn cần phải có ảnh thẻ của hai bên, ngoài cửa có tiệm chụp ảnh.”ư>
Khương Mạt vui vẻ kéo Thẩm Vân đi chụp ảnh.
Chụp xong ảnh đơn, lại chụp ảnh đôi, một lát nữa làm đăng ký kết hôn thì dùng.
Một đám người: “.......”
Lần đầu tiên thấy ly hôn mà còn vui như vậy.
Hai người chụp ảnh xong quay lại, lại ký rất nhiều văn kiện, nộp chín tệ phí thủ tục, cuối cùng, con dấu ‘chứng nhận vô hiệu cũng ấn xuống sổ hồng.
Sổ hồng của bọn họ biến thành sổ xanh.
Sau đó Khương Mạt lại vội vàng kéo Thẩm Vân đến trước cửa sổ kết hôn, đưa hết giấy tờ trong tay ra phía trước: “Chào cô, làm phiền cô giúp chúng tôi làm thủ tục kết hôn.”
…….
Yên tĩnh ba giây, toàn bộ cục dân chính đều phụt ra.
Tiểu Vương: “......”
Cô cảm thấy cô tìm được lý do ly hôn vi diệu hơn rồi.
Hai tiếng sau, Khương Mạt lấy được giấy chứng nhận kết hôn mới tinh, bên trên là ảnh của cô và anh.
Nụ cười của cô gái xán lạn, ẩn hiện lộ ra hàm răng trắng bóng.
Người đàn ông đeo kính, tuấn tú lịch thiệp, khoé mắt ngậm cười.
Tình yêu và vui mừng, giấu cũng không giấu được, tràn ra từ mỗi tế bào của hai người.
Tất cả dường như chưa từng thay đổi, nhưng tất cả lại giống như đều đã thay đổi.
Đây là giấy chứng nhận cô và anh cùng nhau đi nhận.
Giấy chứng nhận cả đời chỉ chuẩn bị nhận một lần.
“Khương Mạt Mạt.”
Anh đan tay vào ngón tay cô, đưa lên môi hôn một cái, ánh mắt phía sau cặp kính có chút lạnh lùng, lại có chút dịu dàng.
“Hửm?” Cô ôm lấy cổ anh nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh.
“Em nhìn thấy chưa? Kết hôn, ly hôn chính là chuyện đơn giản như vậy.”
Cô buông anh ra, nụ cười trên mặt hơi thu lại.
Thẩm Vân cầm giấy chứng nhận kết hôn, trân trọng đặt vào lòng bàn tay cô, cùng cô nắm chặt.
Anh nói: “Hôn nhân có thể rất kiên cường, cũng có thể rất yếu ớt, Khương Mạt Mạt, chúng ta cùng nhau bảo vệ nó, được chứ?”
Ánh sáng dịu dàng và sự kiên định trong đồng tử màu nâu của người đàn ông, phảng phất như có một loại lực lượng thần bí nào đó nhìn thẳng vào trái tim cô, quấn từng tầng từng tầng xiềng xích lên tim cô, nặng trĩu, là tương lai cuộc đời mấy chục năm của hai người họ.
Đột nhiên Khương Mạt nhớ lại lời anh nói trong quyển sổ ghi chép kia: “Xiềng xích bằng vàng.”
Cuối cùng cô cũng hiểu câu nói đó nghĩa là gì.
Là tình yêu, cũng là trách nhiệm.
Cô biết, từ giờ phút này trở đi cô không thể ương bướng nữa, không thể tiếp tục muốn làm gì thì làm.
Sau này không cần biết làm gì, cô không chỉ đại biểu bản thân mình, mà còn có Thẩm Vân.
Cô gánh vác trách nhiệm của hai cuộc đời.
Nếu nói hôn nhân là một lồng giam hoa lệ.
Vậy thì cô tình nguyện bước vào, vĩnh viễn không đi ra.
Bởi vì trong đó có anh.
Khương Mạt cúi đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Được.”
Vành mắt cô có chút cay, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Mang thai thật đáng ghét, hình như bây giờ cô cực kì dễ khóc.
Một giây sau, trong tầm nhìn mông lung đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc hộp tinh xảo, Thẩm Vân nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một cặp nhẫn đôi xinh đẹp.
Nhẫn nữ, đường vành bạch kim thanh mảnh, bên trên có một viên kim cương màu hồng rực rỡ lấp lánh.
Anh lấy ra, nhẹ nhàng nâng tay cô lên giúp cô đeo vào, hơi có chút thẹn thùng.
“Cặp nhẫn này anh mua năm hai mươi tuổi, lúc đó ca ca tương đối nghèo, đây là chiếc nhẫn tốt nhất anh có thể mua được….”
Lúc đó anh vẫn chưa tốt nghiệp đại học, S&M cũng chưa hình thành, anh và mấy người Bùi Thiên Ý nhận một dự án, vất vả mấy tháng trời, việc đầu điên sau khi nhận được thù lao chính là đến cửa hàng đá quý chọn trúng cặp nhẫn này, tiền mới đến tay chưa kịp nóng đã lại chạy vào túi của cửa hàng đá quý.
Khương Mạt ngước mắt nhìn anh, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, rõ ràng có bao nhiêu lời muốn nói nhưng một chữ cũng nói không ra.
Thẩm Vân hơi xấu hổ: “Có phải không đẹp không? Có vẻ kiểu dáng đã lỗi thời rồi, anh còn chuẩn bị cái khác, kim cương to hai mươi cara, mời nhà thiết kế đá quý nổi tiếng….”
Chỉ là anh cảm thấy chiếc nhẫn này có ý nghĩa hơn, muốn tận tay tặng cho cô.
Đột nhiên Khương Mạt ôm lấy anh, hơi nghẹn ngào: “Em không thích kim cương to, em thích cái này!”
Thẩm Vân không nhịn được nữa, nâng mặt cô lên cúi đầu hôn xuống.
Trong xe tình chàng ý thiếp.
Trên mạng lại là một trận sóng to gió lớn.
Có người chụp được Thẩm Vân và Khương Mạt đến cục dân chính, đăng một dòng weibo: “Thẩm Tổng và Khương Mạt….đây là muốn ly hôn sao?!”