Đám bệnh nhân sững sờ tập thể, đợi một chút, còn có thao tác này sao?! Trên kịch bản không viết nha!
Tên cầm đầu vẫn ngẩn ra chưa kịp load, nghe thấy chỉ thị trong tai nghe, mệnh lệnh ‘thuộc hạ cầm mảnh giấy đến, mở ra xem, nguệch ngoạc mấy nét, bên trên viết tám chữ: “Tối nay giờ tý, có người trộm y", cuối dòng viết một chữ ‘S qua loa.
Tên cầm đầu xem xong: “Ai đưa tờ giấy này cho các ngươi?”
Khương Mạt: “Không biết, có thể là gián điệp bên ta ẩn núp trong đám bác sĩ.”
Tạ Tiểu Lâu ở bên cạnh khóc rưng rức: “Chị Mạt, em với chị là cùng một phe.”
Khương Mạt: “Tôi với ông xã là cùng một phe, mới không phải cùng một phe với cậu.”
Cô cảm thấy Tạ Tiểu Lâu mười thì đến tám chín phần là gian tế, cho dù là không phải thì cũng không còn cách nào nữa rồi, muốn lấy được sự tín nhiệm của tên cầm đầu, bắt buộc phải hy sinh một người.
Chiếc chìa khóa của cánh cổng sắt lớn đó đang ở trong tay tên cầm đầu.
Tên cầm đầu nghiêng đầu: “Kéo tên họ Tạ và người phụ nữ này ra ngoài, những tên bác sĩ xấu xa lấy con dân của ta đi làm thí nghiệm đều đáng chết!”
Khương Mạt nghe thấy tai nghe truyền đến âm thanh nhắc nhở: “Tạ Tiểu Lâu bị loại", “Hoắc Bình Huyên bị loại", thở ra một hơi, không ngờ lại dễ dàng bị cô lừa qua cửa như vậy.
Lúc sắp đi, Tạ Tiểu Lâu vẫn khóc rưng rức: “Chị Mạt, chị làm em tổn thương quá.”
Một lúc loại luôn hai bác sĩ, trông tên cầm đầu có vẻ rất vui, đứng dậy một tay vỗ Cảnh Hàm Nhật, một tay vỗ Thẩm Vân, ha ha cười lớn: “Ba vị vì cơ nghiệp thiên thu của Vương Triều Đại Tinh ta đã vất vả rồi, ngày mai tổ chức tiệc mừng công, vì ba vị chúc mừng.”
Vương Triều Đại Tinh?
Vương Triều bệnh thần kinh sao?
Cảnh Hàm Nhật cẩn thận diễn hình tượng ‘Đại Nguyên Soái’ của mình, làm một động tác tiêu chuẩn quân đội: “Tạ ơn Bệ hạ, đây là việc thần nên làm.”
Khương Mạt: “..........”
Lúc rời khỏi phòng giặt là, Cảnh Hàm Nhật đi qua Khương Mạt, nói nhỏ một câu nhanh như bay: “Ngày mai trước lúc tổ chức tiệc mừng công, em đưa chìa khoá cho chị.”
Khương Mạt: “........???”
Có có chút mơ hồ, chẳng lẽ Cảnh Hàm Nhật cũng giống cô, cũng đang chơi vô gian đạo*?
(*Vô gian đạo: Tên một bộ phim, diễn viên chính là gián điệp hai mang.)
Vậy rốt cuộc gian tế là ai?
Thẩm Vân cúi đầu, hỏi: “Vừa rồi Cảnh Hàm Nhật nói gì với em?”
Khương Mạt nhỏ giọng nói cho anh biết.
Thẩm Vân không nói gì nữa, dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
Hai người đi được một nửa, Thẩm Vân đột nhiên dừng lại, Khương Mạt nhìn anh.
Anh mỉm cười trong bóng tối: “Hiện tại trong phòng giặt là chắc không còn ai nữa rồi, chúng ta đi tìm quần áo.”
Khương Mạt: “.......!”
Cô chậm một nhịp mới phản ứng lại, ôm lấy anh hôn một cái: “Thẩm Vân, anh thật là thông minh!”
Thẩm Vân cười, cùng Khương Mạt âm thầm lủi quay lại.
Quả nhiên phòng giặt là không còn ai nữa, quần áo đã giặt sạch treo ở bên cạnh, có của bệnh nhân, cũng có của bảo vệ, còn có áo blouse trắng của bác sĩ.
Hai người nhanh chóng tìm hai hộ quần áo bảo vệ, đáng tiếc vẫn mang còng tay nên không cách nào mặc vào được.
Thẩm Vân: “Ngày mai tìm ‘đầu bếp, chỗ cô ta có chìa…..”
Không đợi anh nói xong, Khương Mạt đã bẻ ra một cái vòng trang trí bằng sắt từ trên quần áo bảo vệ, bẻ thẳng ra vê trong tay cười he he: “Loại còng tay này đơn giản lắm, một sợi kim loại là có thể xử lý được…..”
Theo lời cô nói, sợi sắt cắm vào trong ổ khoá, lạch cạch một tiếng liền mở ra.
Thẩm Vân: “........”
Cô dương dương tự đắc, vểnh đuôi lên cầu khen thưởng: “Em lợi hại không?”
Tổ tiết mục sắp nôn ra máu rồi.
Một giây sau, chưa kịp đợi Thẩm Vân khen ngợi, Khương Mạt đã đợi được cảnh cáo truyền đến từ tai nghe: “Phá hoại đạo cụ, cảnh cáo lần một! Nếu có lần sau, trực tiếp bị loại!”
Khương Mạt: “..............”
Cái đệt, cô mới bẻ có một cái vòng sắt, tính phá hoại đạo cụ thế nào được?!
Cô lắp bắp hỏi: “Vậy vậy vậy…….Vậy sợi sắt này tôi có thể dùng không?”
Tổ tiết mục: “.......Không thể dùng!”
Cô nghĩ cái gì vậy hả!
Cách cái tai nghe cũng có thể cảm nhận được sự sụp đổ của đối phương.
Thẩm Vân trơ mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt từ đắc ý đến lập tức ngơ ngác rồi lại ủ rũ không thiết tha với đời, cuối cùng không nhịn được thấp giọng cười ra tiếng.
Khương Mạt đang rầu rĩ tức giận nhìn anh, thế mà anh còn cười.
Cô nhào đến, hung hăng cắn anh một cái.
Thẩm Vân hít vào một hơi, giọng khàn đi, nâng cô lên: “Ngoan, đừng nghịch, anh trai đi theo quay phim vẫn ở đây đó.”
………!
Cô vội vàng quay đầu, anh trai quay phim nhìn cô ám muội lộ ra nụ cười ý tứ: ‘tôi hiểu mà’.
Khương Mạt: “.........”
Aaaaaaaaaaa! Bây giờ cô muốn đánh người!
Mặc dù tạm thời không có cách nào mặc được, nhưng Khương Mạt vẫn cầm quần áo về, còn mang cho Cảnh Hàm Nhật và Trần Bác mỗi người một bộ.
‘Ngày thứ hai, Khương Mạt ôm theo cái bình đi loanh quanh trong bệnh viện tâm thần cùng với Thẩm Vân, đợi Cảnh Hàm Nhật đến tìm mình.
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Cảnh Hàm Nhật chạy bạt mạng đến, một đám bệnh nhân đang đuổi theo phía sau, hét lớn: “Bắt lấy tên phản đồ này!”
Cảnh Hàm Nhật nhìn thấy Khương Mạt, đột nhiên nháy mắt với cô, nhanh như chớp vứt cái gì đó vào bồn hoa bên cạnh, đám bệnh nhân không ai phát hiện ra, nhìn thấy Khương Mạt ở đằng trước, lập tức gào lên: “Mau bắt lấy hắn, hắn lấy trộm chìa khoá của thủ lĩnh!”
Khương Mạt: “.........!”
Cảnh Hàm Nhật lập tức nháy mắt với cô, ra hiệu cho cô mau diễn kịch.
Khương Mạt hiểu ý, cùng Thẩm Vân đi đến, ‘trải qua một phen vật lộn gian khổ’ cuối cùng đã bắt được phản đồ Cảnh Hàm Nhật.
Đám bệnh nhân chạy đến, cảm ơn cô, sau đó áp giải Cảnh Hàm Nhật đi.
Khương Mạt chờ người đi khỏi, vội kéo Thẩm Vân đi đến bồn hoa bên cạnh.
Quả nhiên tìm thấy chìa khoá của cổng chính.
Tiếp đến, cô liền nghe được thông báo Cảnh Hàm Nhật bị loại.
Bây giờ chỉ còn lại ba người chơi là Trần Bác, cô và Thẩm Vân vẫn còn sống.
Cô đương nhiên muốn thắng, lần đầu tiên Thẩm Vân tham gia hoạt động kiểu này, nhất định cô phải đem anh đi bay.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại có vẻ không được lạc quan cho lắm.
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, kéo Thẩm Vân chạy ra ngoài.
Trần Bác ở bên ngoài vẫn đang tiến hành quang hợp, nhìn thấy Khương Mạt, Trần Bác vội vàng nhảy ra từ bồn hoa: “Chị Mạt, chỉ còn lại ba người chúng ta, làm thế nào bây giờ?”
Khương Mạt: “Cậu nói bảo vệ ba tiếng thay ca một lần, thời gian là mấy giờ cậu còn nhớ không?”
Trần Bác: “Lần trước là ba giờ, lần sau có lẽ sẽ là sáu giờ, còn một tiếng rưỡi nữa là thay ca rồi.”
Khương Mạt: “Đợi chút nữa cậu đến phòng giặt là, giấu hết quần áo bảo vệ đi, giấu kĩ một chút, đừng để người khác tìm được, trong phòng tôi có mấy bộ quần áo bảo vệ, cậu lấy một bộ mặc vào, mang hai bộ cho tôi và Thẩm Vân, trước sáu giờ đến gặp tôi ở cổng chính.”
Việc đã đến nước này, cô chỉ có thể đánh cược một ván, hy vọng Trần Bác không phải là nội gián, nếu không trò chơi này không cách nào chơi tiếp được rồi.
Khương Mạt và Thẩm Vân ôm cái bình đựng não đứng bên cạnh đợi cơ hội.
Sắp đến thời gian đổi ca, mấy diễn viên quần chúng đi đến phòng giặt là thay quần áo, chuẩn bị đi diễn bảo vệ, kết quả đi đến phòng giặt là vừa nhìn, con mẹ nó quần áo của bọn họ đâu hết rồi?!
Trong lúc tổ tiết mục cũng đang sụp đổ, cũng không có ai quy định người chơi không được lấy trộm quần áo.
Bây giờ làm thế nào?
Đám ‘bệnh nhân tâm thần này là nhận người thông qua quần áo, không có quần áo bảo vệ, bọn họ sẽ không nhận.
Diễn viên quần chúng đành phải mặc quần áo bệnh nhân đi thay ca.
Diễn viên quần chúng đổi ca thấy một đám bệnh nhân đi tới: “.........???”
Excuse me? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mọi người vội vàng xin ý kiến từ tổ tiết mục xem nên xử lý thế nào.
Đạo diễn cắn răng: “Tiếp tục làm theo quy định cũ.”
Quy định cũ chỉ có một điều kiện, nhìn y phục nhận người, hoàn toàn phù hợp với logic của bệnh nhân tâm thần.
Một nhóm người muốn đổi ca, một nhóm người không chịu đổi ca, hai bên bắt đầu cãi nhau.
Đúng lúc này, ba người mặc áo bảo vệ bước đến.
Trần Bác đi đằng trước, Khương Mạt và Thẩm Vân thay quần, nhưng vì tổ tiết mục sống chết không chịu cho cô dùng sợi sắt mở khoá, vậy nên áo chỉ có thể mặc một ống tay, nhìn cực kì khôi hài.
Nhìn thấy ba người, hai nhóm người còn lại đều có chút sững sờ, vẻ mặt Khương Mạt mờ mịt: “Chúng tôi đến đổi ca, các người đây là đang làm trò gì vậy? Còn cả các người…..” cô nhìn người mặc quần áo bệnh nhân nói: “Không được phép lại gần cổng chính, không biết à? Mau tránh ra, còn lại gần tôi băm các người!”
Nhân lúc hai nhóm người đang bị Khương Mạt thu hút lực chú ý, Trần Bác lặng lẽ từ phía sau nhóm người chuồn ra trước cổng chính, bắt đầu mở cửa.
Đúng lúc này, tên cầm đầu đột nhiên mang một đám người xông đến: “Chặn ba người này lại! Bọn chúng là bác sĩ!”
Đậu xanh!
Tay Trần Bác run lên, suýt chút nữa ném cả chìa khoá đi.
Tên cầm đầu đến rồi, hai nhóm người lập tức ngừng tranh chấp, nhìn về phía ba người Khương Mạt.
Khương Mạt vội kéo Thẩm Vây chạy về phía cổng chính.
Những bệnh nhân phía sau lập tức đuổi theo.
Lạch cạch, khoá được mở ra.
Trần Bác nhanh chóng chui ra ngoài, hét: “Chị Mạt, nhanh lên!”
Khương Mạt vừa chạy hai bước, cổ tay đột nhiên căng lên, Thẩm Vân đã đứng lại.
Cô quay đầu, không biết Thẩm Vân lấy ở đâu ra một chiếc chìa khoá, nhẹ nhàng cắm vào ổ khoá, vặn một cái, còng tay được mở ra.
Khương Mạt: “.........!”
Cô nhìn cổ tay trống trải của mình có chút mơ hồ, một giây sau đột nhiên phản ứng lại, không thể tin được nhìn anh.
Thẩm Vân mỉm cười: “Mau đi ra đi.”
Khương Mạt đã hiểu toàn bộ rồi, Thẩm Vân mới là nội gián.
Nếu như ba người đã bị loại đều không phải, trong những người còn lại, cô không phải, Trần Bác cũng không phải, chỉ có Thẩm Vân là bị bệnh nhân đích thân đưa đến, vì thế tên cầm đầu mới có thể bị một tờ giấy của cô thuyết phục, logic như vậy mới hợp lý.
Trần Bác ở đằng sau hét lên: “Chị Mạt! Nhanh lên!”
Bệnh nhân sắp đuổi đến nơi rồi!
Khương Mạt nhìn Thẩm Vân, cô chỉ cần quay người là có thể chạy khỏi nơi này, cô cũng sẽ thắng trò chơi này.
Cô xoay người, vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ chạy đi, cô giơ tay đóng cửa, còn thuận tay khóa lại.
Thẩm Vân: “..........!”
Cô nhào vào trong lòng Thẩm Vân, thấp giọng nói: “Em là bác sĩ xấu, cùng anh ở lại đây chuộc tội.”
Trần Bác đứng ở bên ngoài sửng sốt một lúc, lấy chìa khoá ra mở cửa, lặng lẽ đi ngược trở vào.
“Công việc của tôi là làm giả bệnh án, tôi cũng là bác sĩ xấu, cũng ở lại chuộc tội cùng mọi người.”
Tổ tiết mục: “........”
Đây con mẹ nó là tiết mục chạy trốn tìm sự sống, không phải trò chơi yêu đương, móa nó!
, toàn quân bị diệt.ạy>
Trên đường trở về, Khương Mạt ngồi trên xe bla bla nói chuyện với Thẩm Vân: “Đây là lần đầu tiên em chơi game bị thua!”
Thẩm Vân ngồi bên cạnh dựa người vào cửa sổ, một tay chống cằm, nhìn cô cười tủm tỉm.
“Anh cảm động không?” Cô hỏi anh.
Trong xe vẫn còn có người khác, Thẩm Vân thu tay lại, chậm rãi khom lưng, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Cảm động, cảm động chết đi được, nếu Khương Mạt Mạt đồng ý chơi trò bác sĩ bệnh nhân với ca ca, ca ca sẽ càng cảm động.”
Xẹt~ Mặt Khương Mạt lập tức đỏ au, cô trừng mắt nhìn anh, mắng: “Lưu manh!”
Hoa Minh ở bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giống như lão tăng nhập tịnh, tuyệt đối không nhìn linh tinh.
Tạ Tiểu Lâu nói đúng, đôi cẩu nam nữ này hoàn toàn không để ý đến tâm tình của cẩu độc thân ở bên cạnh mà, móa nó.
Đang nói, điện thoại của Khương Mạt đột nhiên vang lên.
Cô vừa nhìn, vậy mà lại là Hạ Tiến.
“Đội trưởng, gần đây chị nhất định làm gì cũng phải cẩn thận.”
Khương Mạt: “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Tiến: “Chu gia tuyên bố phá sản rồi.”
……..!
Khương Mạt đột nhiên quay đầu nhìn Thẩm Vân.
Cô vẫn còn nhớ phán đoán của Thẩm Vân, nếu nữ nhân xuyên không muốn tiếp tục xuyên vào người khác, người bị xuyên vào phải rơi vào trạng thái suy yếu ý thức, mà muốn ý thức của một người suy yếu, không phải bị ốm thì chính là bị thương.
Thẩm Vân ngồi ngay cạnh cô, cho dù không nghe thấy cũng có thể đoán được Hạ Tiến gọi điện tới nói gì, trong lòng anh lộp bộp một tiếng, cảm thấy bản thân có phải bị lộ tẩy rồi không.
Đang vắt óc suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào với cô gái nhỏ của anh, Khương Mạt đột nhiên ôm lấy anh, nằm trong lòng anh mềm mại nói: “Có phải anh lo lắng cho em nên đặc biệt xin công ty đến tham gia tiết mục không?”
Thẩm Vân không thích ra ngoài, anh không thích những hoạt động như thế này chút nào.
Có thời gian thì anh thà nằm ở nhà ngủ hoặc xem tivi, anh thích ở một mình.
Thẩm Vân đang suy nghĩ nên giải thích thế nào vì hành động của cô mà dở khóc dở cười.
Tiểu ngốc nghếch, sao lại biết nắm bắt trọng điểm như vậy chứ?
Nhưng cái trọng điểm này….thật sự con mẹ nó khiến tâm tình anh vô cùng thoải mái.