Nhân viên cười khan một tiếng: “Nếu như chỉ dùng để xem máy tính, -0,50 độ có thể không cần dùng đến mắt kính cận thị, mắt kính bình thường là được.”
Khương Mạt: “Vậy thì lấy mắt kính bình thường đi.”
Những cặp kính kia của Thẩm Vân thật sự không dày, còn nhớ ngày thứ hai cô tỉnh lại, lúc Thẩm Vân đưa cô về có nói địa chỉ công ty, cô muốn cho anh một bất ngờ, trực tiếp bắt taxi đến công ty anh.
Đợi cô xuống xe liền trợn tròn mắt.
Tòa trụ sở của S&M?!
Kiến trúc trước mắt to cao sừng sững, cực kì có cảm giác khoa học kĩ thuật, vô cùng hoa lệ, dáng vẻ vừa nhìn liền biết đáng giá rất nhiều tiền.
Nhưng…..Thẩm Vân đi làm ở đây sao?
Vậy mà anh lại là nhân viên của S&M?
Nghĩ đến cô tặng anh xe của S&M, Khương Mạt đột nhiên có chút xấu hổ.
Đến chồng mình làm gì cô thật sự cũng không hiểu rõ.
Lúc cô đứng thất thần bên đường, không hề hay biết bản thân chói mắt như thế nào.
Hiện tại trời đã chuyển nóng, cô thích vận động nhưng lại sợ nóng, bên trên thì mặc áo hai dây, bên dưới thì mặc quần đùi, đội một chiếc mũ che nắng vành rộng, nhìn lướt qua, làn da của cô trắng gần như phát sáng.
Hiệu quả luyện tập của cô vô cùng rõ rệt, đường cong trên người hoàn mỹ đến cực điểm, khiến người qua người nhìn rồi lại nhìn.
Mấy người Thẩm Vân trở về từ bên ngoài, từ xa đã nhìn thấy một cô gái có thân hình tuyệt đẹp đứng trước cổng công ty.
Bùi Thiên Ý: “Đậu xanh, em gái cũng quá xinh đẹp rồi, nhìn cách ăn mặc chắc là học sinh cấp ba…..Ý~, em gái nhìn thấy tôi rồi, đeo kính râm cũng có thể nhìn ra là một đại mỹ nhân! Ấy ấy ấy, cô ấy đang đi đến đây kìa…..Đậu xanh đậu xanh đậu xanh, không phải cô ấy nhận ra tôi rồi đấy chứ?!”
Trong lòng cậu ta có chút kích động nhỏ.
Lẽ nào là người hâm mộ cậu ta?
Mặc dù cậu ta độc thân, nhưng danh tiếng của Bùi Thiên Ý trong giới nhân sĩ máy tính vẫn là hàng lợi hại.
Một giây sau, cậu ta liền nhìn thấy tiểu mỹ nhân vui mừng hớn hở nhào vào lòng Thẩm Vân.
……..!
Không chỉ cậu ta, Tống Hòa Linh còn kinh ngạc hơn cậu ta.
Có phụ nữ chủ động nhào vào lòng Thẩm Vân cũng thôi đi, đáng sợ nhất là vẻ mặt Thẩm Vân lại vô cùng chiều chuộng vươn tay đón lấy cô ấy!
Mẹ ơi, đây là mở ra ảo giác gì vậy?
“Sao đột nhiên lại đến đây?” Giọng điệu của Thẩm Vân dịu dàng bất thường.
Bùi Thiên Ý đang xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình, nhìn thấy sắc mặt Tống Hòa Linh không được tốt lắm.
Khương Mạt ngẩng mặt lên, nói: “Mấy hôm nay anh đều không để ý đến em, em còn tưởng anh giận rồi cơ.”
Thẩm Vân: “Mấy ngày hôm nay công ty hơi bận.”
Nghe thấy câu này, biểu tình trên mặt Tống Hòa Linh cũng coi như dễ nhìn hơn một chút, mấy ngày hôm nay Thẩm Vân cũng không hay đến công ty, xem ra nha đầu này đối với anh không tính là gì, đây không phải nói không để ý liền không để ý sao.
…….!
Bùi Thiên Ý: “Lão đại, anh…..”
Thế mà anh lại ngoại tình!
Lúc này Khương Mạt mới nhìn thấy Bùi Thiên Ý, lập tức liền nhớ ra giọng nói này, nói: “A, tôi biết cậu, cậu chính là người lần trước hút thuốc trong văn phòng của Thẩm Vân.”
……!
Biểu cảm của Bùi Thiên Ý như gặp phải ma: “Cô cô cô cô là Khương….”
Gương mặt nhỏ nhắn của Khương Mạt lấp trong lòng Thẩm Vân, lấy mắt kính xuống làm mặt quỷ với cậu ta.
Bùi Thiên Ý: “......”
Đậu xanh! Cậu ta đi chết đây, đừng ai để ý đến cậu ta.
Mẹ ơi, cậu ta tưởng là cô gái nhỏ mười mấy tuổi, thần thái cách nói chuyện cũng vậy, quỷ mới biết đây lại là Khương Mạt.
Nếu không nhớ nhầm, Khương Mạt và boss xấp xỉ tuổi nhau thì phải? Sao lại có dáng vẻ của một thiếu nữ thế này?!
Còn nữa, cậu ta chưa từng hút thuốc trong văn phòng của ông chủ!
Bùi Thiên Ý gánh tội thay ông chủ khóc rưng rức.
Thẩm Vân bất mãn với những ánh nhìn xung quanh, cởi áo vest ra khoác lên người cô.
Khương Mạt không muốn khoác, không vui nói: “Nóng.”
Thẩm Vân: “Khoác lên, phơi đen rồi sẽ không đẹp.”
Khương Mạt tủi thân.
So với nóng thì bị phơi đen vẫn đáng sợ hơn.
Tống Hòa Linh đã hồi phục lại bình tĩnh, cười nói: “Thẩm Vân, giới thiệu một chút chứ? Vị này là…..”
Bình thường cô ta đều gọi anh là boss, rất ít khi gọi tên.
Thẩm Vân nhìn cô ta một cái, không đợi anh mở miệng, cô gái nhỏ trong lòng theo trực giác đã đánh hơi được mùi tình địch, tự mình giới thiệu: “Tôi là bà xã của Thẩm Vân, Khương Mạt, cô là đồng nghiệp của Thẩm Vân sao?”
Tống Hòa Linh: “......!”
Bà xã?!
Thật sự là bà xã?
Không phải con hát này cố ý xào tác?!
Cô ta nhìn Thẩm Vân theo bản năng, trong mắt anh ngậm ý cười nhìn cô gái trong lòng, đến một tia nhìn thừa thãi cũng không cho cô ta.
Cô ta chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: “Tôi là…”
“Cô ta là nhân viên của S&M.” Thẩm Vân nói chen vào miệng cô ta.
Phó Tổng cũng là nhân viên, không sai chút nào.
Khương Mạt nhìn đồng nghiệp xấu xa hại Thẩm Vân phải hít lại khói thuốc: “Tại sao vừa rồi cậu ta lại gọi anh là lão đại?”
Anh không gấp không vội: “À, cậu ta là thành viên trong team của bọn anh, anh là tổ trưởng.”
Cả công ty là một team lớn, cũng không sai.
Khương Mạt: “Woa, Thẩm Vân, anh thật giỏi, làm đến chức tổ trưởng rồi.”
Thẩm Vân ngậm cười nhận lấy lời khen này.
Bùi Thiên Ý, Tống Hòa Linh: “.....”
Đường đường là đại boss, bị giáng xuống thành một tổ trưởng nhỏ nhoi mà còn cả mặt vinh hạnh là cái quỷ gì thế này?!
Biểu tình trên mặt Tống Hòa Linh ngược lại dãn ra không ít.
Thân phận thật sự của Thẩm Vân cũng không biết còn dám nói là vợ chồng, ha ha, nực cười.
Cô ta nhìn Thẩm Vân một cái: “Đúng vậy, tôi cũng là nhân viên dưới tay tổ trưởng.”
Khương Mạt liếc cô ta một cái không thèm để ý.
Nhìn đi nhìn đi, cô biết ngay mà, ngày còn đi học có rất nhiều nữ sinh thích Thẩm Vân, bây giờ cũng vậy.
“Chút nữa anh còn phải đi làm không?” Cô nhìn Thẩm Vân hỏi.
Tống Hoà Linh bị phớt lờ sắc mặt hơi khó coi.
Bùi Thiên Ý thấy cảnh này trong lòng thầm thở dài.
Cậu ta cũng bái phục Tống Hoà Linh, đã bao nhiêu năm như vậy rồi mà vẫn không nhìn ra Thẩm Vân không có chút ý tứ nào với cô ta hay sao?
Thẩm Vân: “Không làm nữa, anh đi lên xử lý chút chuyện xong liền xuống, anh gọi xe ra ngoài, em ngồi trong xe đợi anh một lát.”
Khương Mạt nghe xong nhanh chóng gật đầu.
Simon tự động lái ra từ trong nhà để xe, Khương Mạt ngồi vào trong, Thẩm Vân dặn dò cô một câu, mang Bùi Thiên Ý và Tống Hoà Linh lên lầu.
Cô ngồi trong xe nhìn bóng xa người biến mất, vui vẻ nghĩ Thẩm Vân Vân của cô thật tài giỏi, đã làm tổ trưởng rồi!
Trong mắt trong lòng cô đều là Thẩm Vân, hoàn toàn không biết có người đã chụp lại toàn bộ cảnh này.
Nghê Bạt lấy được ảnh, cho người photoshop xóa bỏ những người không liên quan, chỉ để lại Thẩm Vân và Khương Mạt.
Vì sợ Khương Mạt biết chuyện sẽ làm ầm lên, anh cố hết sức không để Thẩm Vân lộ rõ mặt.
Sau khi xử lý xong, đăng ảnh lên mạng.
Người con gái nhào vào lòng người đàn ông, người đàn ông cởi áo giúp cô che nắng, tình ý và cưng chiều trong bức ảnh lặng lẽ tràn ra.
Đồng thời liên hệ với công ty truyền thông, quan hệ của Khương Mạt và chồng cô rất tốt, hoàn toàn không có hứng thú với Lâm Thái Lịch.
Thuỷ quân của hai bên điên cuồng spam hình ảnh, mỗi lần nhắc đến Thẩm Vân, trong mắt Khương Mạt đều tràn đầy tình ý, so với một lần tiếp xúc không có chút cảm giác nào với Lâm Thái Lịch kia, tên ngốc cũng có thể nhìn ra sự khác biệt.
Dần dần, người qua đường cũng tìm lại cảm giác với Khương Mạt, ai còn nói Khương Mạt cố ý nhào vào lòng Lâm Thái Lịch, lập tức xông lên mắng xối xả.
Khương Mạt không hề biết gì về chuyện này, một lần xung đột cứ thế mà được giải quyết xong.
_ _
Thẩm Vân đến văn phòng dặn dò công việc cho thư ký Trương trước, Bùi Thiên Ý và Tống Hoà Linh đợi ở bên ngoài.
Bùi Thiên Ý: “Tôi khuyên cô một câu, Thẩm Vân rất nghiêm túc với vợ anh ấy.”
Mới đầu thành kiến của cậu ta đối với Khương Mạt trải qua sự kiện bỏ thuốc đang dần thay đổi, hôm nay sau khi gặp người thật và thấy thái độ của Thẩm Vân thì đã hoàn toàn biến mất.
Nếu cậu ta là Thẩm Vân, cũng sẽ không kìm được mà yêu Khương Mạt của hiện tại.
Điều kì lạ duy nhất là, Khương Mạt giống như biến thành người khác vậy.
Lẽ nào cô của hiện tại mới chính là cô?
Tống Hoà Linh cười lạnh: “Nghiêm túc đến mức đến thân phận thật sự cũng không nói cho đối phương.”
Bùi Thiên Ý: “.....Cô không nghe tôi thì tuỳ cô.”
Đang nói thì thư ký Trương đi ra: “Tống Tổng, boss mời ngài vào.”
Tống Hoà Linh hít sâu một hơi, bày ra tư thái tốt nhất của mình rồi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Thẩm Vân, trong lòng kêu lộp bộp một tiếng, anh ấy đeo kính.
Thẩm Vân tìm văn kiện anh cần xử lý, nói: “Tống Tổng, có một chuyện tôi phải nói rõ.”
Tống Hoà Linh: “Ngài cứ nói.”
“Đừng suy đoán quan hệ giữa tôi và bà xã, chuyện tuyệt đối không như cô nghĩ, tôi rất yêu cô ấy, vĩnh viễn không thay đổi, chính là đơn giản như vậy.”
Sắc mặt của Tống Hoà Linh trắng dần theo lời Thẩm Vân nói.
Anh lấy xong đồ chuẩn bị rời đi thì bị cô ta gọi lại: “Tại sao? Trước đây anh chưa từng nói anh đã kết hôn.”
“Bởi vì trước đây điều này không cần thiết, bây giờ chuyện này là cần thiết.”
Anh quay đầu nhìn cô ta một cái: “Về phần Tống Tổng, trước đây không nói bởi vì tôi nghĩ thái độ của mình đã rất rõ ràng, mà một số lời không nhất thiết phải nói toạc ra. Suy cho cùng chúng ta cũng là cộng sự làm việc.”
Tống Hoà Linh: “.......”
Thẩm Vân đẩy cửa ra ngoài, cô ta ở lại trong văn phòng, cộng sự làm việc? Nhưng cái cô ta muốn không chỉ là cộng sự làm việc.
_ _
Khương Mạt thấy Thẩm Vân đi đến, vội nhường chỗ cho anh.
Thẩm Vân có chút thấp thỏm, sợ Tống Hoà Linh khiến cô hiểu lầm, nha đầu xấu xa ghen rồi lại dày vò anh.
Ai ngờ Khương Mạt không hề có ý hỏi chuyện của Tống Hoà Linh là thế nào, vui vẻ hỏi: “Anh đoán xem em mua gì tặng anh?”
Thẩm Vân: “Kính mắt.”
Khương Mạt thất vọng nói: “A, sao anh vừa đoán đã trúng vậy?”
Thẩm Vân: “Đặc biệt gọi đến hỏi anh số độ không phải vì mua kính?”
Khương Mạt hừ một tiếng, không đáng yêu chút nào!
Trong lòng Thẩm Vân cũng có chút khó chịu.
Sao cô lại không hỏi gì vậy? Không ghen chút nào sao?
Cô ghen thì anh đau đầu, cô không ghen hình như anh càng không vui.
Cuối cùng anh không nhịn được chủ động hỏi: “Nữ đồng nghiệp vừa rồi, anh chưa từng đáp trả lại cô ta.”
Vì thế lúc đầu anh tưởng đối phương không có ý gì với anh nữa rồi, ai biết được Khương Mạt vừa đến liền phát hiện bản thân đã nghĩ quá đơn giản.
Khương Mạt: “À, em biết. Anh có thích kính mắt không?”
Thẩm Vân: “....Thích.”
Thái độ nhàn nhạt, dáng vẻ không thích thú gì.
Khương Mạt cười trộm một tiếng, ngồi lên đùi anh: “Em rộng lượng thế này sao anh lại không vui?”
Hô hấp của Thẩm Vân ngưng lại, cánh tay giữ eo cô có chút cứng ngắc.
Tư thế này thật là…..
Khương Mạt vẫn chưa phát hiện sự khác thường của anh, tháo kính của anh xuống sau đó giúp anh đeo lên cái cô mua tặng anh, ngắm nghía một hồi, thích thú hôn một cái lên mặt anh: “Rất đẹp!”
“Mạt Mạt…..” Giọng anh có chút khàn, “Đi xuống.”
“Không!” Cánh tay cô quàng lên cổ anh, cơ thể dính sát vào, tiếp xúc mềm mại làm cơ thể Thẩm Vân càng căng chặt.
Cô nâng mặt anh lên, nhỏ giọng nói: “Bởi vì em biết, Thẩm Vân không hề thích cô ta.”
Mặt cô phiếm hồng, cầm tay anh đặt lên eo mình: “Thẩm Vân thích em…..”
Anh nhắm mắt lại, lúc mở ra, ánh mắt đã thay đổi rồi.
Anh không còn là thiếu niên không hiểu gì về giới tính.
Anh giữ lấy cằm cô: “Bé ngoan, còn nhớ em đồng ý với anh cái gì không?”
Khương Mạt vốn dĩ đang ngồi trên đùi anh, đôi chân nhỏ đung đưa thoải mái, nghe thấy anh nói trong mắt liền lóe lên một cái, động tác chân dừng lại, cúi gằm mặt xuống, sợ sệt: “Sau này sẽ làm mà.”
Cô lại không có ý định bùng, chỉ là nợ trước mà thôi.
Thẩm Vân hừ nói: “Không tin lời của vô lại.”
Ngón tay Khương Mạt móc vào lòng bàn tay anh, nhỏ giọng thương lượng: “Vậy….Vậy anh muốn làm thế nào?”
Khóe miệng Thẩm Vân cong lên, nói: “Viết giấy nợ cho anh.”
Hả? Còn phải viết giấy nợ?
“Được….được rồi.”
Thẩm Vân mở túi văn kiện cầm đến lúc nãy, lấy giấy bút ra: “Viết đi.”
Anh đặc biệt lên lấy đồ chính là vì thời khắc này.
Cả mặt Khương Mạt giằng co, đáng thương nhìn anh.
Thẩm Vân lạnh lùng cứng rắn: “Viết!”
“Viết thì viết, hừ.” Cô cũng tức giận, bò ra xe viết viết vẽ vẽ, cuối cùng nói: “Không biết viết, anh viết đi, em ký.”
Trong mắt Thẩm Vân mang ý cười, cầm lấy bút vung tay bắt đầu viết, một bên viết một bên đọc: “Giấy nợ, người nợ: Khương Mạt, số chứng minh thư nhân dân: xxxxxxxx, hôm nay nợ Thẩm Vân, số chứng minh thư nhân dân: xxxxxxxx, một đêm đầu tiên, play nội y tình thú một lần, vĩnh viễn không bị bệnh bị thương, đặc biệt làm giấy chứng nhận này. Đến đây, ký tên đi.”
Khương Mạt: “....!”
Aaaaaaaaaa! Cô đi chết đây, vậy mà anh lại nhìn thấy tin nhắn ấy! Aaaaaaaaaaa!
Mặt cô đỏ đến tận mang tai.
Đợi anh đọc xong, cô tức giận giật lấy bút máy, viết tên mình lên soàn soạt, nói: “Được rồi chứ gì!”
Thẩm Vân cười hừ một tiếng: “Vẫn chưa đủ.”
Hả?!
Còn chưa đủ?
Một giây sau, anh lấy một hộp mực từ trong túi văn kiện ra, mở ra đưa cho cô: “Ấn dấu vân tay của em lên.”
Khương Mạt: “.......”
Aaaaaaaaaa! Tên biến thái này!
Cô một bên mắng một bên ấn dấu vân tay của mình lên chữ ký của cô.
Lúc này Thẩm Vân mới hài lòng, cẩn thận gấp giấy nợ lại, nhét vào trong túi áo vest trước ngực: “Nếu như sau này Khương Mạt Mạt không thực hiện, anh sẽ photo tờ giấy nợ này thành vô số bản, dán kín tường trong nhà.”
Anh nhìn cô, cong môi cười: “Để anh xem đến lúc ấy người nào đó còn có mặt mũi tự xưng là chủ gia đình nữa không?”
Aaaaaaaaaa! Tên biến thái này!
Sao Thẩm Vân càng ngày càng biến thái vậy? Trước đây anh ấy không như vậy!
Hu hu hu, cô nhớ Thẩm Vân lúc nhỏ, hu hu hu.
_ _
Xe rất nhanh đã đến bên dưới tiểu khu, lúc này trời đã có chút tối.
Thẩm Vân mở cửa ra ngoài, nhìn cô nói: “Khương Mạt Mạt, em có muốn lên cùng anh không?”
Ánh hoàng hôn rơi trên vai anh, ánh lên đường nét rõ ràng của người đàn ông, ánh sáng rực rỡ chuyển động trong mắt anh, cô thất thần trả lời: “Được.”
Rõ ràng biết đi lên là điều gì đang đợi cô, nhưng cô vẫn đồng ý.
Hoàn toàn không có cách nào chống lại được sức hấp dẫn của anh, hoàn toàn không có.
Tim cô đập thình thịch nắm tay anh đi lên lầu, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Thẩm Vân lấy chìa khoá mở cửa, không hiểu sao Khương Mạt lại nhớ lại lần trước cô chạy về tìm anh bị anh đè lên cửa hôn.
Rõ ràng lúc đó Thẩm Vân không có dê như vậy.
Không đợi cô hồi tưởng xong, Thẩm Vân thuận thế lấy chân đóng cửa lại, trực tiếp ấn người lên cửa, nâng cằm cô lên, hôn xuống.
Khương Mạt: “Hu hu…. …..Tay nắm cửa.. …”
Cô vẫn nhớ lần trước bị tay nắm cửa đè vào vô cùng đau.
Thẩm Vân cắn môi cô nói: “Không có tay nắm cửa.”
Cô mơ mơ hồ hồ đưa tay ra mò mẫm, vị trí tay nắm cửa trơn nhẵn, chỉ có một khe lõm, không biết đã đổi thành kiểu này từ lúc nào.
Khương Ỷ Lan nghe thấy tiếng động đi ra từ trong thư phòng, trong bóng tối nhìn thấy hai bóng người đứng ở cửa, người đàn ông ấn người phụ nữ lên cửa hôn kịch liệt.
“Bé ngoan, hôn một cái cũng sợ, sau này sao có thể cùng anh làm chuyện đó? Hửm?”
Giọng người đàn ông trầm khàn ngậm ý cười, mang theo dụ dỗ và dung túng, vậy mà lại là Thẩm Vân.
Phản ứng đầu tiên của Khương Ỷ Lan là vui mừng, đứa trẻ này cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi sao?
Mặc dù ông là bố của Mạt Mạt, nhưng cũng không đành lòng nhìn một đứa trẻ tốt như vậy bị trói buộc cả đời vào một hy vọng mờ mịt.
Sớm bước ra khỏi là tốt, nhìn xem, đây không phải là tìm được hạnh phúc mới rồi sao?
Ông đang chuẩn bị lặng lẽ quay về, tránh cho chút nữa đôi tình nhân nhỏ nhìn thấy ông lại ngại ngùng khó xử, lúc này đột nhiên nghe thấy giọng nói của người nữ: “Ưm.. … Em mới không…...không sợ… …”
Mấy chữ mềm mềm dính dính, quả thật giống như sấm giữa trời quang đánh vào đầu ông một mảnh trống rỗng.
Giọng nói của con gái ông nghe mười mấy năm, cho dù là trong loại trường hợp này thì cũng vừa nghe đã nhận ra.
Ông hét lớn một tiếng: “Thẩm Vân!”
Đứa trẻ này làm ông quá thất vọng rồi.
Thẩm Vân tìm ai cũng được, ông nói thật, bất kỳ người phụ nữ nào trên thế giới này, cho dù phẩm vị của Thẩm Vân có đặc biệt một chút, tìm một người đàn ông thì ông cũng sẽ chúc phúc, nhưng chỉ có người đàn bà chiếm cơ thể của con gái ông là không được!
Tuyệt đối không được!
Một tiếng này đối với Thẩm Vân và Khương Mạt mà nói không khác nào sấm đánh giữa trời quang.
Hai người lập tức cương cứng.
Khương Mạt thò ra từ trong vòng tay của Thẩm Vân, nhìn ra bên ngoài, thấy bố của mình đang đứng ở phía sau, lửa giận ngút trời nhìn cô chằm chằm.
Đậu xanh!
Cô sợ giật nảy mình, vội vàng đẩy Thẩm Vân ra, kêu lên một tiếng: “Bố.”
Thẩm Vân cũng hít sâu một hơi, quay người, gọi một tiếng: “Bố.”
Đứa trẻ này gọi bố cái gì chứ?!
Khương Mạt lập tức xoay đầu nhìn anh, anh vẫn nhìn Khương Ỷ Lan không để ý đến cô.
Ồ, đúng rồi, bọn họ đã kết hôn rồi, Thẩm Vân cũng nên gọi bố cô là ‘bố'.
Cô không nhịn được trộm cười một tiếng, hihi, vậy mà anh lại gọi theo cô một tiếng ‘bố’.
Khương Ỷ Lan nghe thấy Khương Mạt vẫn còn dám gọi ông một tiếng bố, tức đến nỗi suýt chút nữa là xuất huyết não, tay đặt lên ngực: “Hai người các cô các cậu.....các người… …”
Sử dụng cơ thể của con gái ông, ngủ với người đàn ông của con gái ông, người đàn bà này rốt cuộc không biết xấu hổ đến mức nào vậy?!
Khương Mạt bị bố mình dọa cho co đầu thụt cổ, tưởng rằng cô yêu sớm bị bố tóm được, vội vã giải thích: “Bọn con chỉ hôn một cái, không có làm gì khác, thật đó!”
Cho dù bọn họ muốn làm chuyện đó nhưng vẫn còn chưa kịp bắt đầu thì đã bị bố cô phá đám rồi.
Khương Ỷ Lan sửng sốt, phản ứng này... ….
Thẩm Vân đứng bên cạnh giải thích: “Bố, Mạt Mạt trở lại rồi.”
Khương Ỷ Lan: “......!?”
Ông nhìn Khương Mạt không thể tin được, mười năm đã trôi qua, gương mặt Khương Mạt đã không còn nét ngây thơ trẻ con và non trẻ của thiếu nữ, nhưng ánh mắt và thần thái giống y như đúc với con gái năm mười tám tuổi trong kí ức của ông.
“Trở….Trở lại rồi?”
Nửa ngày ông mới dùng giọng điệu cẩn thận hỏi một câu.
Âm cuối không khống chế được mà run lên.
Khương Mạt bị ngữ khí giống như sợ dọa đến mình của bố làm khoé mắt cay cay, nhào đến ôm lấy ông, vừa khóc vừa cười: “Vâng bố, con trở lại rồi.”
Khương Ỷ Lan ôm chặt cô một cái, sau đó kéo con gái ra, trên trên dưới dưới nhìn kĩ một lượt.
Đúng là Mạt Mạt!
Đúng là Mạt Mạt!
Vậy mà con gái ông lại có một ngày trở về… …..
Ông dường như không dám tin, run giọng hỏi: “Khương Mạt Mạt, con thích nhất cái gì?”
“Hả?”
“Mau trả lời. Nói thật.”
Cô nhăn mày rối rắm nửa ngày, cẩn thận từng li từng tí trả lời: “Cái đó…..chơi game…..còn có Thẩm Vân.”
Nói ra đáp án này dự là sẽ bị bố cô cho một trận, nhưng không còn cách nào khác, lúc này cô không nói thật thì hình như không được ổn cho lắm.
Khương Ỷ Lan nhắm chặt mắt lại.
Là con gái của ông, không sai, đúng là con gái của ông.
Ông quay mặt đi, lặng lẽ lấy tay gạt nước mắt, nói mang theo giọng mũi: “Trở lại là tốt, trở lại là tốt, trở lại là tốt…. …”
Ông nén lại cảm xúc, hỏi Khương Mạt: “Con trở lại từ khi nào?”
Khương Mạt tính toán một chút: “Được bốn tháng rồi ạ.”
Thẩm Vân nói chen vào: “Vốn dĩ con định thông báo cho bố, nhưng con không liên lạc được.”
Khương Ỷ Lan gật gật đầu, những năm gần đây ông đều không ở cố định một chỗ, phiêu du khắp nơi, quả thật không cách nào liên lạc được.
Một giây sau, ông lập tức phản ứng lại, chỉ vào mũi Thẩm Vân tức giận nói: “Lúc Khương Mạt xảy ra chuyện là mười bảy tuổi bảy tháng, cứ cho là trở lại được bốn tháng rồi, cũng mới có mười bảy tuổi mười một tháng! Con bé vẫn chưa thành niên, cậu muốn làm gì với con bé hả?!”