Hạ Tiến: “Ở bên ngoài thành điện ảnh…..chỉ có mình tôi.”
Khương Mạt: “.......!”
Không phải cậu ta đang du lịch ở nước ngoài sao? Sao đột nhiên lại chạy về một mình rồi?
“Cậu chờ một chút, tôi lập tức đi ra tìm cậu.” Nói rồi cô vội vàng ngắt điện thoại.
Thay một bộ quần áo khác, đội thêm mũ lưỡi trai và khẩu trang, sau khi Khương Mạt bảo đảm bên ngoài không có chó săn mới chạy nhanh ra ngoài.
Khi cô tìm thấy Hạ Tiến, cậu ta đang ngồi xổm dưới đèn đường bên ngoài thành điện ảnh, cúi đầu hút thuốc, trong tay cầm một cái túi giấy nhỏ. Bên cạnh là một đám nam nữ ôm eo khoác vai nhau đi ngang qua, trong tay xách bình rượu, là diễn viên quần chúng trong thành điện ảnh.
Khương Mạt chạy qua, gọi một tiếng: “Chuyển phát nhanh.”
Cậu ta ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt hoen đỏ, giọng nói run run: “Đội trưởng~”.
Giống như sắp khóc.
Khương Mạt liền mềm lòng, từ mười năm trước bắt đầu quen nhau, Chuyển phát nhanh nhỏ hơn cô hai tuổi đã luôn giống như em trai cô.
Cô vỗ vỗ vai cậu ta: “Đừng khóc nữa, đi với tôi qua đây.”
“Đệch! Ai khóc chứ?” Hạ Tiến chửi bậy một tiếng, lặng lẽ quay mặt đi lau nước mắt.
“Ăn cơm chưa?” Cô vừa đi vừa hỏi.
“Ăn trưa rồi.”
Khương Mạt: “........”
Bây giờ là mười một giờ đêm rồi.
“Đi ăn cơm trước đã.”
Bên cạnh thành điện ảnh có một thành phố nhỏ, cái gì cũng bán, có điều bây giờ đã quá muộn, chỉ có sạp đồ nướng là vẫn còn kinh doanh.
Khương Mạt đưa cậu ta qua đó, gọi một đống đồ nướng và hai chai bia, Hạ Tiến uống một hơi hết chai, lúc này mới đỏ mắt nói: “Đội trưởng, lời chị nói trước đây là thật hay giả?”
Khương Mạt: “Là thật.”
Hạ Tiến sững người: “Sao chị không hỏi tôi hỏi là lời gì?”
Khương Mạt nhìn cậu ta: “Tôi chưa từng nói dối cậu.”
Hạ Tiến: “........”
Yết hầu Hạ Tiến nghẹn đắng, hốc mắt cay cay, vội vã uống một ngụm bia, ấn nước mắt quay trở lại.
Cậu ta không nói gì, uống sạch chỗ bia còn lại, Khương Mạt dứt khoát gọi ông chủ mang thêm một két.
Cậu ta uống từng chai, từng chai, Khương Mạt cũng không giục, ăn thịt dê nướng chờ cậu ta tự nói.
“Tôi cũng không biết…..”
Mãi cho đến khi mặt đất xung quanh đều là vỏ chai cậu ta mới cúi đầu nói.
Khương Mạt đặt que xiên xuống, ‘ừm một tiếng, nghiêm túc nghe cậu ta kể.
“Lúc đầu Thiến Thiến chỉ là đang tắm thì bị ngất, đưa đi bệnh viện bác sĩ kiểm tra xong thì nói là tụt huyết áp, không có chuyện gì lớn. Nhưng sau khi cô ấy tỉnh lại…...giống như biến thành một người khác vậy. Trước đây cô ấy rất ngoan, rất đáng yêu, cho dù thỉnh thoảng cũng có chút ương bướng, nhưng là một cô gái hiểu chuyện, sau khi cô ấy tỉnh lại liền trở nên…..trở nên….”
Cậu ta ngập ngừng hồi lâu, vẫn không cách nào gắn lên người bạn gái những từ ngữ độc ác đó.
“Đội trưởng, chị hiểu không?”
Khương Mạt: “Tôi hiểu.”
Ánh mắt Hạ Tiến bức bách: “Vậy đội trưởng, làm thế nào……...làm thế nào mà chị quay về được?”
Khương Mạt: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ thấy như mình vừa mới ngủ dậy, tỉnh dậy đã là mười năm sau.”
Hạ Tiến: “Sao có thể?”
Khương Mạt thở dài một hơi: “Tôi thật sự không biết, tôi chỉ nhớ lúc tôi tỉnh lại nghe thấy cô ta nói chuyện với một thứ giống như là hệ thống, nói Thẩm Vân là…...đồ vô dụng……”
Lúc nói đến ba chữ đồ vô dụng, cô nhăn mày chán ghét, nói tiếp: “......Danh tiếng của cơ thể này thối triệt để rồi, để hệ thống tìm cho cô ta một cơ thể mới. Sau đó khi gặp cậu ở cửa hàng 4s, tôi lại nghe thấy hệ thống nói, cô ta chỉ còn lại một cơ hội xuyên không cuối cùng.”
Đôi mắt Hạ Tiến đột nhiên sáng bừng lên: “Vẫn còn một lần, có phải cô ta sẽ rời bỏ cơ thể Thiến Thiến, như vậy Thiến Thiến sẽ quay về giống như chị?”
Khương Mạt: “Chắc là vậy.”
“Vậy làm thế nào để đuổi cô ta đi?!”
Lần này hai người đều rơi vào trầm mặc rất lâu, lâu đến nỗi ánh sáng trong mắt Hạ Tiến dần dần trở lên ảm đạm.
Khương Mạt: “......Tôi chỉ có thể suy đoán, lúc cô ta sống quá thảm có thể sẽ chủ động bỏ đi.”
Trong mắt Hạ Tiến đều là không thể tin được.
Thật ra Khương Mạt cũng không hề tự tin, cô cũng chỉ là dựa vào một hai câu nói mà đưa ra kết luận này, căn bản không có bất kì sức thuyết phục nào.
Cô dừng lại một chút, hỏi: “Làm thế nào mà cậu xác định cô ta không phải bạn gái cậu?”
Người bình thường rất khó tin loại chuyện này.
Hạ Tiến cười khổ đưa túi giấy trong tay cho Khương Mạt, Khương Mạt vừa mở ra xem, bên trong đều là hoá đơn thanh toán bằng thẻ tín dụng đã ký tên.
Cô nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Hạ Tiến: “Tôi so sánh chỗ hoá đơn cô ấy ký mấy ngày gần đây với thư tình cô ấy viết cho tôi ngày trước, bút tích khác nhau quá nhiều.”
Cậu ta đột nhiên về nước chính là vì tìm thư tình cậu cất đi trước đây.
Khương Mạt: “.........”
Hạ Tiến cũng cúi đầu không nói nữa, một lúc sau, câu ta đột nhiên lại nói: “Anh Thẩm thì sao? Chuyện chị quay trở về anh Thẩm có giúp gì không?”
A?
Thẩm Vân?
Biểu tình trên mặt Khương Mạt trống rỗng một giây.
Hạ Tiến đứng dậy, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt kích động.
“Đội trưởng, chị hỏi anh Thẩm, những năm này anh ấy đã làm như thế nào?”
Thấy Khương Mạt ngồi bất động, cậu ta vội giục: “Nhanh lên.”
Cô hơi đỏ mặt, ngượng ngùng xoắn xuýt nói một câu: “Thẩm Vân…..anh ấy không biết…...tôi không nói với anh ấy chuyện tôi bị người khác xuyên vào.”
Hạ Tiến: “.......???”
Khương Mạt cắn răng nói: “Tôi nghi ngờ đối tượng anh ấy muốn kết hôn không phải là tôi, mà là nữ nhân xuyên không đó, vì vậy tôi vẫn luôn không nói với anh ấy….”
Nói không chừng cô mới là phụ nữ xấu xa cướp hôn nhân của người khác.
Nói xong, cô phát hiện Hạ Tiến vẫn đang nhìn mình, đè xuống sự không vui trong lòng, hung hăng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Hạ Tiến lại nhìn chằm chằm cô nửa ngày: “.......Bây giờ tôi hoàn toàn tin chị bị người khác xuyên qua rồi.”
Khương Mạt: “..........”
“Người phụ nữ ‘già’ hai mươi tám tuổi, sao có thể vẫn còn dáng vẻ thiếu nữ thiểu năng bị tình yêu che mờ mắt được? Dựa vào kỹ thuật diễn xuất của chị, tôi nghĩ là cũng không diễn ra được.”
!
Khương Mạt bẻ bẻ ngón tay, rít ra một câu từ trong kẽ răng: “Có phải cậu lại muốn chiến đơn với tôi rồi không?”
Hạ Tiến vội vã tiếp một câu: “Phẩm vị của anh Thẩm không kém như vậy đâu, đối tượng mà anh ấy muốn kết hôn nhất định là chị, không liên quan đến nữ nhân xuyên không.”
Gương mặt lạnh lùng đầy lửa giận của Khương Mạt lập tức tan chảy băng tuyết, xuân quang tỏa ra khắp nơi.
Thật….Thật sự là như vậy sao?
Thẩm Vân thật sự là vì thích cô nên mới kết hôn với nữ nhân xuyên không sao?
Cô nhớ lại ống tiết kiệm đầy được mười lần kia, niềm vui trong đáy lòng từng chút từng chút tràn ra.
Vấn đề mà cô luôn kháng cự nghĩ đến, thì ra so với cô nghĩ còn….. còn…..
Cô cũng không biết nên hình dung như thế nào, Trái tim giống như chìm ngập trong bong bóng màu hồng, muốn bay ra từ cơ thể vậy.
Cô vẫn luôn cảm thấy chỉ có cô dừng lại ở mười năm trước, nhưng bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện có thể không phải chỉ một mình cô dừng lại ở mười năm trước, còn có một người, vẫn đứng đợi cô ở chỗ cũ.
Vẫn luôn đợi cô.
Khương Mạt đột nhiên nhảy lên, xoay người liền chạy.
Hạ Tiến bị dọa giật mình, vội vàng chạy theo, hỏi: “Đội trưởng, chị đi đâu vậy?”
“Đi tìm anh ấy!” Khương Mạt đầu cũng không quay lại, “Giúp cậu hỏi xem anh ấy đã làm như thế nào.”
Cũng giúp bản thân cô hỏi có phải anh biết tất cả, người anh muốn kết hôn cùng có phải vẫn luôn là cô.
Khương Mạt cảm thấy cô giống như có pháp lực, cưỡi gió đêm bay đi.
Lồng ngực cô nóng lên từng đợt, muốn hét lên thật lớn, muốn nhào vào lòng anh hôn anh, muốn nói to cho anh biết, cô từ nhỏ đã thích anh, muốn……
Việc cô muốn làm quá nhiều, điều cô muốn nhất bây giờ chính là được nhìn thấy anh.
Cô chặn một chiếc xe lại chạy thẳng đến sân bay, trên đường gọi điện thoại cho Hoa Minh bảo cậu đặt vé máy bay cho cô, cuối cùng mới gọi điện thoại cho Lưu Phương xin nghỉ phép nửa ngày.
Sáng ngày mai có lẽ cô sẽ không về kịp.
Hai người đàn ông bị cô gọi dậy lúc nửa đêm hận không thể tóm lấy cô tẩn cho một trận, đặc biệt là Lưu Phương, trực tiếp mắng cô qua điện thoại máu chó đầy đầu.
Nhưng có vấn đề gì chứ, cho dù bây giờ cả thế giới chạy đến mắng cô cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng phơi phới của cô.
Người con trai mà cô thích cũng luôn thích cô.
Việc này đại khái là việc tốt nhất trên đời này rồi.
Cả đường cô bay bổng kiểm tra vé lên máy bay, ngồi vào vị trí, khóe miệng chưa hạ xuống lần nào.
“Cô bé là đi gặp bạn trai nhỉ?” Ông chú ngồi bên cạnh cười hỏi.
Cô gái ăn hơi mặc kỳ quái, chân vẫn còn đi dép lê, trên mặt cũng đeo khẩu trang và mũ, nhưng đôi mắt vẫn luôn cong cong, sáng lấp lánh, dáng vẻ chờ mong đó khiến người khác vừa nhìn liền ngầm hiểu trong lòng.
Khương Mạt quay đầu cười càng tươi hơn: “Không phải, cháu đi gặp ông xã cháu.”
Ông chú hơi ngạc nhiên, một giây sau liền nở nụ cười: “Chú cũng vội về nhà gặp bà xã đây.”
Bọn họ bay trên trời đêm, không cần biết cao bao nhiêu cũng không cảm thấy cô đơn, bởi vì bên dưới vĩnh viễn có một người đợi bọn họ trở về nhà.
Cũng chỉ có người này mới có thể khiến bọn họ thà ngồi chuyến bay lúc sáng sớm cũng muốn gặp nhau sớm hơn một chút.
Thẩm Vân bị âm thanh gõ cửa dồn dập làm tỉnh giấc, anh mở điện thoại ra xem, bốn giờ sáng.
Lúc này là ai đang gõ cửa.
Sắc mặt anh không được tốt lắm, tốt nhất là cho anh một lời giải thích hợp lý.
Anh mang theo tức giận ra mở cửa, vẫn còn chưa nhìn rõ bóng dáng người bên ngoài đã bị người ta nhào đến ôm chặt.
Cơ thể mềm mại của con gái rơi vào trong lòng anh, trong nháy mắt năm giác quan của anh chìm ngập trong mùi hương quen thuộc.
Cô bò lên bờ vai anh, mềm mại nói: “Thẩm Vân, em sẽ đối xử tốt với anh.”
Mãi mãi…….mãi mãi…….
Thẩm Vân hơi sửng sốt, lửa giận đầy bụng bỗng chốc tan thành mây khói, trái tim nháy mắt mềm nhũn thành một vũng bừa bộn.
“Mạt Mạt…..Ưmm _ _!”
Khương mạt ôm lấy anh, nhón mũi chân, cánh tay vòng lên cổ anh, ôm chặt anh trong lòng.
Vào khoảnh khắc anh lên tiếng liền hôn lên môi anh.
Hình như cô vẫn không biết cách hôn cho lắm, động tác trúc trắc lại thô bạo, suýt chút nữa thì va rách môi mình, đau đến đáng thương lại cuống cuồng nức nở một tiếng.
Không đợi cô tìm được góc độ phù hợp, cả người xoay một cái liền bị anh ấn lên cửa.
Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn, đối diện là một đôi mắt sâu thẳm âm trầm.
Thẩm Vân nhéo cằm cô, khàn giọng nói: “Khương Mạt Mạt, hôn phải như thế này, để ca ca dạy em…….”
Một giây sau, đôi môi anh liền áp lên.
“Ưmm _ _”
Trong hành lang cũ kỹ, đèn cảm ứng đột nhiên tắt lịm, ánh sáng từ chiếc đèn trong phòng ngủ lọt ra vài tia sáng yếu ớt, bao trùm lên hai bóng người giao điệp triền miên.
Áp chế tiếng thở dốc và tiếng con gái nức nở nhẹ nhàng mềm mại đáng thương vang lên.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Trong lúc áp chế tiếng hô hấp, giọng nói con gái như tiếng mèo sữa vang lên: “Thẩm Vân, cái đó…..?”
“Xuỵt...đừng cử động.”
“Nhưng….”
“Ngoan, đừng hỏi, để anh ôm một lúc……”
“.........Ồ.”
“Nhưng mà….” Một lúc sau cô vẫn không nhịn được mà mở miệng, “.....Lưng em đè vào tay nắm cửa thật sự rất đau.”