Ta không nhịn được mà run rẩy.
Toàn thân như bị dòng điện chạy qua, yếu ớt đến nỗi không thể nhấc nổi cánh tay.
Chỉ cảm thấy nơi bị hắn ta chạm vào nóng rực và ẩm ướt.
Còn gương mặt hắn ta cũng ửng hồng không tự nhiên.
Trái tim đã trầm lặng nhiều năm của hắn ta như núi lửa bùng nổ dữ dội trong chốc lát.
Ban đầu chỉ nếm thử qua loa, sau đó dần dần thăm dò sâu hơn.
Dưới sự đáp trả vụng về của ta, hắn ta buông bỏ kiềm chế bùng nổ hoàn toàn, như dung nham trào dâng, những nụ hôn nóng bỏng và hung hãn lan xuống.
Một đường công thành đoạt địa cuốn sạch tất cả, khiến người ta không thể chống đỡ liên tục cầu xin tha thứ.
Mặc cho Tổng quản công công ở bên ngoài gọi vỡ cả cổ họng bảo lên triều, cũng không ngăn được tình ý lan tràn, xuân sắc tràn đầy.
Ta với Quý Kỳ Ngôn quấn quýt trên giường, đủ ba ngày ba đêm.
Cho đến khi ta bị hắn ta hành hạ đến toàn thân nhức mỏi, không thể xuống được giường, hắn ta mới miễn cưỡng phê chuẩn một đạo thánh chỉ, cho ta ra khỏi Cần Chính điện.
Cung nhân đều đồn đại.
Chung nương nương chỉ mới hầu hạ ba ngày, đã được nhảy vọt ba bậc, từ một cung nữ vô danh tiểu tốt trở thành Quý nhân được Hoàng thượng sủng ái nhất.
Không chỉ lấn át Vinh Chiêu nghi, mà ngay cả Trương Quý nhân sắp sinh nở cũng phải ngước nhìn.
Bầu trời hậu cung này, e là sắp thay đổi rồi.
Vừa đến giờ Mão, ta định ngồi dậy, nhưng bị Quý Kỳ Ngôn kéo một phát vào trong chăn.
Trong lúc quấn quýt bên tai mê mẩn ý loạn tình mê, dần phát triển đến mức khó kiểm soát.
Đến nỗi khi ta hốt hoảng chạy đến Thọ Nhân cung thỉnh an Hoàng hậu, tất cả phi tần bên trong đều lộ ra nhiều vẻ mặt khác nhau.
Đa phần đều đang chờ xem kịch hay, trong đó Trương Quý nhân là nổi bật nhất.
Nàng ta ghen tị đến phát điên, không giấu được vẻ khó chịu khi nhìn ta.
Vinh Chiêu nghi vẫn ngồi ở vị trí đầu với vẻ cao ngạo cô độc, nhíu chặt mày, liếc ta một cái đầy căm hận.
Hoàng hậu chưa kịp mở miệng, nàng ta đã liếc ngang, khóe miệng cong lên lạnh lùng, châm chọc: "Chung Quý nhân thật là oai phong nhỉ, ngay cả việc thỉnh an Hoàng hậu cũng chẳng để tâm."
Cha và huynh trưởng đã tìm cho nàng ta thần dược hiếm có, vết ban đỏ đã dần dần biến mất.
Lúc Quý Kỳ Ngôn yêu ta nhất, tuyệt đối không tin ta sẽ hại nàng ta, chỉ cho rằng đó là do Thẩm Hàng Tuyết đố kị, vu khống bịa đặt.
Trương Quý nhân không đầu óc lập tức tiếp lời, mang theo sự chế giễu và châm biếm không hề che giấu.
"Cùng lắm chỉ hầu hạ Hoàng thượng vài ngày, đã ra oai phủ đầu ghê nhỉ."
Lão ma ma bên cạnh nàng ta, từng là người hầu bên cạnh Thái hậu, khóe miệng nhếch lên khinh miệt: "Nương nương vừa mới vào hậu cung, đương nhiên phải cẩn thận ngôn hành, như vậy mới không phụ ân sủng của Hoàng thượng"
15
Mọi người nghe ra ý cảnh cáo trong đó, đều che miệng cười trộm.
Ta lại như tìm được người thân, xúc động nắm lấy tay lão ma ma, mắt đẫm lệ, xúc động nói: "Ma ma quan tâm bổn cung như vậy, bổn cung thật sự thụ sủng nhược kinh, không biết nói gì cho phải."
Hành động không theo lẽ thường như vậy, ngược lại khiến ma ma không biết phải làm sao.
Hoàng hậu vẫn cho người ta cảm giác như gió xuân phất qua.
Nàng ta tỉ mỉ hỏi han về ăn mặc sinh hoạt của ta, lời nói đầy quan tâm, dường như cũng vui mừng vì Hoàng thượng vốn thanh tâm quả dục lại phá lệ sủng ái ta.
Trên mặt đầy nụ cười, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia chán ghét khó phát hiện.
Ta không thay đổi sắc mặt, thu hết những biểu cảm nhỏ nhặt của nàng ta vào mắt, đóng vai như một tiểu cô nương mới biết yêu, không hiểu chuyện đời, líu lo trả lời từng câu hỏi.