"Nể tình mấy ngày nay ngươi xoa vai cho ta, lát nữa vào trong ngoan ngoãn im lặng."
Ta biết ơn bóp nhẹ lòng bàn tay hắn ta, gật đầu như gà mổ thóc.
Sau khi đi vào phát hiện các phi tần đều có mặt, đều là ánh mắt nghiêm trọng, sắc mặt không tốt.
Trương Quý nhân yếu ớt nằm trên giường, ôm bụng đau đến rơi nước mắt.
Ta ngoan ngoãn làm theo lời Mạc Thư Khiêm, tuyệt đối không nhận tội hạ độc.
Nàng ta tức đến run rẩy, nghẹn ngào tức giận chất vấn:
"Còn dám ngụy biện! Nói! Ai sai ngươi đến mưu hại Hoàng tử!"
Hàm ý bên trong lời nói khiến không khí lập tức căng thẳng.
Vinh Quý phi lạnh mặt:
"Đừng có chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ý của ngươi là bổn cung sai người đầu độc ngươi và Hoàng tử sao?"
7
Trương Quý nhân không phục nhưng không dám nói bừa.
Nàng ta giận dữ nói: "Thần thiếp không dám."
Nhà mẹ đẻ của Vinh Quý phi có cốt khí, sao có thể để cho tôm tép nhãi nhép như vậy làm nhục.
"Nếu đã không dám, vậy thì hãy để cái miệng ngươi sạch sẽ một chút cho bổn cung! Cũng tiện tích đức cho hài tử trong bụng!"
Hai câu nói khiến Quý nhân đỏ hoe mắt hồi lâu.
Lúc này Mạc Thư Khiêm khẽ ho một tiếng, nói rằng mình có cách tìm ra nguồn độc.
Hắn ta đi đi lại lại trong phòng, sau đó đột nhiên chỉ vào một chậu hoa hoàng lan xanh mướt, hớn hở nói: "Tìm thấy rồi!"
Sắc mặt của đám người Vương ma ma lập tức căng thẳng thấy rõ.
Quý phi lại chẳng hề che giấu mà đảo mắt khinh thường:
"Mạc thị vệ, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng mình là chất nhi của Hoàng hậu là có thể tùy tiện chỉ một thứ để đánh lừa bọn ta sao."
Mạc Thư Khiêm lắc đầu và ngón tay cùng một lúc:
"Một chậu hoàng lan, đương nhiên là vật bình thường, vô hại, đặt ở đây đúng là rất đẹp."
Hắn ta đi đến bên giường, cúi người xuống, ngón trỏ và ngón giữa thon dài khép lại, cong tay một cái đã lấy đi túi thơm trên người Trương Quý nhân.
Hành sự khá là táo bạo, tạm thời bất chấp hậu quả.
Hoàng hậu dịu giọng trách hắn ta không hiểu quy củ.
Thế nhưng hắn ta lại đeo túi hương vào ngón tay, thong thả lắc qua lắc lại hai vòng rồi ném thẳng ra ngoài.
"Nhưng nếu như loại hương y lan này, kết hợp với thổ phục linh mà Trương Quý nhân thường đeo, sẽ tạo thành một loại độc khiến người ta tim đập mạnh, đau đầu, tâm thần bất an. Cứ thế lâu dài, đừng nói là long tự khó bảo toàn, e rằng Trương Quý nhân sẽ dần dần bị đầu độc đến phát điên mất."
Quý nhân nghe xong hét lên một tiếng, ra lệnh người hầu nhanh chóng bê chậu y lan c.h.ế.t tiệt đó ra ngoài.
Các thái y lại không cho là đúng.
"Hương y lan trộn với thổ phục linh, quả thật có thể khiến người ta khó chịu. Nhưng muốn đạt đến mức độ phát điên như Mạc đại nhân nói, e rằng phải mất đến mười năm."
Ngụ ý rằng, đây hoàn toàn không phải là nguồn gốc khiến Trương Quý nhân trúng độc.
Mạc Thư Khiêm không hề tức giận.
Hắn ta nhớ lại những lời ta lải nhải mỗi ngày trong đại lao, không chỉ kể cho hắn ta nghe những điều mắt thấy tai nghe ở Chiêu Hoa điện, còn từng nhắc đến chuyện có lần suýt làm đổ chậu y lan, hương liệu trong chậu hoa có mùi lạ thường.
Hắn ta lập tức ngăn cản cung nhân đang bê chậu hoa, lấy một nắm đất ở rễ cây y lan, đưa cho thái y kiểm tra.
Sau một hồi xem xét, các thái y đều biến sắc.
Đất có vấn đề!
Kẻ có mưu đồ đã đổ loại thuốc đặc biệt vào đất, khiến công hiệu của y lan tăng lên gấp trăm lần.
"Chỉ cần vài tháng ngắn ngủi là đủ khiến Trương Quý nhân phát điên rồi!"
Chiêu Hoa điện trở nên hỗn loạn, nguy cơ của ta tạm thời được giải trừ. Mối quan hệ giữa ta và Mạc Thư Khiêm, qua lần đồng sinh cộng tử này, lại tiến thêm một bước.