Buổi trưa nắng độc, ta đổ mồ hôi chạy đến trước mặt Vương ma ma, kiêu ngạo ngẩng mặt lên. Đôi mắt ta sáng rỡ, khoe với bà ta đình viện được ta quét dọn không một hạt bụi.
"Ma ma nhìn xem, ta quét sạch sẽ thế này, nương nương thấy chắc chắn sẽ vui."
Khóe miệng Vương ma ma hơi co giật. Trước tiên dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn ta một cái, rồi dùng giọng điệu dỗ kẻ ngốc, vẫy tay qua loa.
"Đúng đúng đúng, làm tốt lắm, nương nương đều thấy cả. Lát nữa nương nương vui, vị trí đại cung nữ chắc chắn là của ngươi."
"Vâng!"
Ta bị dỗ đến choáng váng đầu óc, vui vẻ vâng một tiếng. Xách thùng nước lên, vén vạt váy thấm ướt, nhảy nhót chạy đi lấy nước.
Nào ngờ Vương ma ma nhìn chằm chằm vào bóng lưng ta, ánh mắt độc ác:
"Đồ ngu! Còn muốn làm đại cung nữ, phải xem ngươi có cái số đó hay không!"
Con người một khi đã chấp nhận thói quen lười biếng, sẽ dần dần trở nên nghiện.
Ngày hôm đó, Quý phi đang ngủ trưa, Vương ma ma đột nhiên bị đau bụng. Bà ta liền giao nhiệm vụ canh gác cho Thúy Liễu.
Thúy Liễu thấy ta đang quét dọn trong sân, nảy sinh ý nghĩ trêu đùa như chọc con chó. Nàng ta sai ta canh ở cửa, còn bản thân thì yên tâm dựa vào góc tường ngủ gật.
Dù sao mấy ngày nay Hoàng thượng đều ở chỗ Trương Quý nhân, không cần lo lắng gì.
Không biết vì sao nàng ta ngủ càng lúc càng say, đến nỗi không biết Quý phi tỉnh giấc lúc nào.
"Người đâu! Tất cả lăn vào đây cho bổn cung!"
Thế là ta với thân đầy bùn đất, dùng đôi tay đã rửa sạch sẽ, cúi đầu dâng lên một chén trà xanh. Nhưng vì đứng quá gần, mùi mồ hôi trên người khiến Quý phi buồn nôn.
Thẩm Hàng Tuyết sinh ra cao quý, làm sao chịu nổi sự đãi ngộ thô lỗ này. Nàng ta tức giận đến run người, cười gằn, một cước đá ta lộn nhào mấy vòng.
Ta hoang mang quỳ rạp dưới đất, run rẩy, nói năng lộn xộn:
"Xin nương nương bớt giận, nô tỳ lập tức đi gọi Thúy Liễu tỷ tỷ dậy hầu hạ người."
Nếu nói rằng chuyện vừa rồi chỉ khiến Thẩm Hàng Tuyết cảm thấy khó chịu, vậy thì tử "dậy" trong miệng ta giờ phút này giống như cái tát đau điếng vào mặt nàng ta.
3
Giọng nói the thé pha lẫn oán hận nồng nặc:
"Hoàng thượng không đến, ngay cả đám nô tài hèn mọn này cũng dám lừa gạt bổn cung sao!"
Ta sợ đến tái mặt, dập đầu giải thích một cách ý vị:
"Xin nương nương bớt giận, Vương ma ma không cố ý giao việc cho Thúy Liễu tỷ tỷ đâu." Thúy Liễu tỷ tỷ cũng không cố ý ngủ quên, nàng ấy đã sai nô tỳ canh gác ở cửa. Là nô tỳ vô dụng, mạo phạm Quý phi nương nương, nô tỳ đáng c.h.ế.t vạn lần!"
Khi Vương ma ma bước vào, Thẩm Hàng Tuyết đang cười quỷ dị mà tươi đẹp.
Ngón tay sơn đỏ thắm chỉ về phía ta, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo đáng sợ:
"Ngươi quả thật đáng chết, nhưng trước khi ngươi chết, phải có người c.h.ế.t trước ngươi đã."
Vương ma ma run rẩy.
Bà ta ở trong cung nhiều năm, đã luyện được ánh mắt từ lâu.
Vương ma ma lập tức "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết:
"Nô tỳ đáng c.h.ế.t vạn lần! Chỉ vì bóc hạt dẻ cho nương nương mà trễ nải thời gian."
Miệng thì nói xin nương nương trách phạt, tay lại không chút do dự tự tát vào mặt mình một cách điên cuồng.
Màn khổ nhục kế này quả thật có tác dụng. Hai bên má sưng vù của bà ta khiến trong lòng Thẩm Hàng Tuyết thấy sảng khoái. Ngọn lửa vừa bốc lên đã bị con cáo già dập tắt chỉ bằng vài câu nói.
Nếu không sao lại nói Vương ma ma có thể làm đến vị trí này chứ, quả nhiên có chút tài cán.
Đôi môi tái nhợt của ta khẽ cong lên, thầm đếm trong lòng.
Ba! Hai! Một!
Đúng lúc này, bên ngoài tường cao có viên đá đánh trúng con mèo hoang đang ngủ gật trên xà nhà. Tiếng kêu the thé của con mèo hoang bất ngờ làm Thúy Liễu đang ngủ trưa giật mình tỉnh giấc.