Những tài nữ lúc vào cung không ai để ý, giờ đây trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Mặt Quý Kỳ Ngôn đầy mây đen: "Nói thật, có phải Vinh Phi đẩy Thuần Phi không?"
Các tài nữ quỳ dưới đất, run rẩy kể lại những điều đã thấy đã nghe.
"Thần thiếp, thần thiếp chỉ thấy, Vinh Phi nương nương đẩy một cái, Thuần Phi nương nương lập tức ngã xuống đất, bên dưới chảy rất nhiều máu."
22
"Ngươi đồ độc phụ này!"
Quý Kỳ Ngôn giận dữ tột cùng, trong lồng n.g.ự.c như có ngọn lửa không tìm được chỗ phát tiết.
Trước mặt mọi người, hắn ta không chút nể nang, vung tay tát mạnh vào mặt Thẩm Hàng Tuyết.
"Trẫm đã khoan dung với ngươi rất nhiều việc, ngươi lại càng ngày càng phóng túng. Trước có Lục tài nhân, sau có Trương quý nhân, giờ đến cả Thuần Phi của trẫm cũng không để vào mắt."
Quý Kỳ Ngôn hít một hơi thật sâu.
Trông như hắn ta cứ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, vậy thì không cần phải nhịn nữa.
"Xem ra trẫm quả thật đã quá nuông chiều ngươi. Từ hôm nay, ngươi bị cấm túc tại Vĩnh Xuân cung, không được bước ra khỏi cửa cung một bước!"
Ánh sáng trong mắt Thẩm Hàng Tuyết ngay lập tức tắt ngúm. Nàng ta ngã gục xuống đất, ánh mắt còn tối tăm hơn cả màn đêm. Ngay trong khoảnh khắc này, nàng ta cảm thấy cuộc đời mình đã xong rồi.
Trong lúc nàng ta âm thầm đau khổ, Thái y bỗng kêu lên kinh hãi.
"Hoàng thượng! Mạch của Thuần Phi càng lúc càng yếu, e rằng... e rằng..."
Ông ta cứ ấp úng muốn nói lại thôi khiến thái dương Quý Kỳ Ngôn nổi đầy gân xanh, hắn ta thô bạo túm lấy cổ áo Thái y gào lên:
"Không cứu được A Vãn, trẫm bắt tất cả những người có mặt ở đây c.h.ế.t theo!"
Nếu như việc cấm túc khiến Thẩm Hàng Tuyết cảm thấy oan ức thì những lời này từ miệng Quý Kỳ Ngôn khiến lòng căm hận trong Thẩm Hàng Tuyết bùng phát như núi lửa.
Trong lúc xúc động, Thẩm Hàng Tuyết quên mất mình đang là tội nhân.
Khóe mắt nàng ta nóng lên, đáy mắt tràn đầy uất ức.
"Hoàng thượng bắt mọi người chôn cùng Thuần Phi, chẳng lẽ chúng thần thiếp trong mắt Hoàng thượng, thật sự không đáng một đồng sao?"
Quý Kỳ Ngôn đang tức giận, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai, vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt, hắn ta nghiến ra hai chữ từ kẽ răng:
"Đúng vậy."
Thẩm Hàng Tuyết che giấu hận ý ngút trời trong đáy mắt, móng tay cắm sâu vào thịt từ lúc nào không hay biết. Khi về đến Vĩnh Xuân cung, nàng ta lập tức sai người truyền tin cho cha huynh.
"Tra, đào ba thước đất cũng phải đào ra toàn bộ tin tức của nàng ta."
Thị nữ khuyên nàng ta, còn núi xanh lo gì thiếu củi đốt. Dù trăm nghìn lần không nuốt trôi cơn giận này, cuối cùng vẫn phải hiểu đạo lý không thể lấy trứng chọi đá, ngoan ngoãn co mình trong Vĩnh Xuân cung, không dám ho he tiếng nào.
Không ngờ, sóng này chưa yên, sóng khác đã nổi.
Chưa đầy ba ngày, Hoàng thượng lại vội vã triệu nàng ta đến Vị Ương cung.
Ta nằm yếu ớt trên giường, thấy dung mạo Thẩm Hàng Tuyết tiều tụy, trong lòng dấy lên niềm khoái cảm khó tả.
Vẫn còn lâu mới đủ.
Ta ho khan một trận, vươn tay ôm cánh tay Quý Kỳ Ngôn vào lòng.
"Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy cơ thể ngài ấm áp quá, thật dễ chịu."
Đang lúc xuân phân, hơi lạnh thấu xương.
Quý Kỳ Ngôn chạy đến trong gió tuyết, bàn tay rõ ràng còn vẫn còn tê cóng, nhưng dưới cảm nhận của ta, lại thấy ấm nóng!
Đây rõ ràng là dấu hiệu của người sắp chết.
Hắn ta không đành lòng quay mặt đi, nước mắt lăn xuống trên gương mặt tái nhợt, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, cũng rơi vào tim Thẩm Hàng Tuyết, khiến tim nàng ta như bị băm vằm.
Quý Kỳ Ngôn dường như đã quyết tâm, ánh mắt kiên định vỗ nhẹ tay ta.
"A Vãn yên tâm, trẫm nhất định cứu được nàng!"
Hắn ta quay về phía Thẩm Hàng Tuyết, nở nụ cười hiếm hoi, gọi tên mụ của nàng ta.