Nhưng ta lại nhìn nàng ta bằng ánh mắt như đã nhìn thấu tất cả, khóe môi lạnh lùng nhếch lên:
"Ngươi đoán xem, tại sao thám tử lại mang tin đến muộn?"
Ta vẫn luôn thắc mắc, tại sao đối diện với kế độc của Thẩm Hàng Tuyết, tỷ tỷ lại cam tâm chịu chết.
Mãi cho đến khi lấy máu, ta nhìn thấy vết bớt trên vai nàng ta mới hiểu ra, thì ra Thẩm Hàng Tuyết chính là Nhị tiểu thư Đô đốc phủ đã giả chết, muội muội ruột của tỷ tỷ.
Thấy nụ cười của nàng ta biến mất, cả người sững sờ đứng yên tại chỗ, ta cười mãi không dứt, dựa vào ánh tà dương cuối cùng của ngày xuân mà hỏi:
"Ngươi nhớ tỷ tỷ không?"
Nàng ta kinh hãi nhìn chằm chằm vào ta, không ngừng lùi lại sau trốn, lắc đầu như trống bỏi.
"Không nhớ sao?" Giọng ta dần trở nên lạnh lẽo.
"Bất hiếu, ta sẽ đưa ngươi đi gặp tỷ tỷ."
Thẩm Hàng Tuyết trợn mắt giận dữ, lập tức gật đầu lia lịa.
"Nhớ nhớ nhớ!"
Ta hài lòng gật đầu: "Tốt, vậy ta sẽ đưa ngươi đi gặp nàng ấy."
Nàng ta hít một hơi dài, tức đến mặt tái xanh.
Nàng ta căm hận nhìn ta, hừ lạnh một tiếng:
"Chung Thanh Vãn, không có lệnh của Hoàng thượng, ngươi tự ý g.i.ế.c ta là tội chết."
Khi xưa khi nàng ta hại c.h.ế.t tỷ tỷ, đang được sủng ái nhất hậu cung. Nhưng ta bây giờ đã sa cơ, nếu quả thật dám làm trái thánh ý, cả đời này sẽ khó mà xoay mình trong hậu cung!
Ta đưa tay lên trán thở dài: "Ngươi đoán xem ta vào cung để làm gì?"
Rồi lập tức bước chân ra khỏi ngưỡng cửa.
"Đúng là ta sẽ không tự tay g.i.ế.c ngươi. Nhưng sẽ có người làm việc đó."
Vừa dứt lời, từ phía sau nàng ta xuất hiện một người, chính là tình nhân của Vương ma ma, Trương Đức Thuận công công.
Toàn thân Thẩm Hàng Tuyết run rẩy, như chiếc lá khô lay động trong gió.
Trương Đức Thuận không g.i.ế.c nàng ta ngay mà tàn nhẫn cắt đứt lưỡi nàng ta để tế bái Vương ma ma.
Năm xưa, Thẩm Hàng Tuyết đã dùng chính cái lưỡi ba tấc này mà hứa cho họ bình an cả đời, rời cung đến già. Vì thế Trương Đức Thuận hận nàng ta thấu xương.
Thẩm Hàng Tuyết ngã xuống mặt đất đầy cỏ dại, thân thể co rúm lại, không tự chủ được mà lăn lộn dưới đất. Xiêm y nàng ta dính đầy bùn đất, không còn rực rỡ như xưa.
Ta khẽ cười, cúi người xuống: "Thẩm Hàng Tuyết, tất cả đều là do ngươi tự chuốc lấy."
Dưới ánh mắt đầy oán hận và không cam lòng của nàng ta, ta đ.â.m vào tim nàng ta một nhát chí mạng.
"Ta chưa từng yêu Quý Kỳ Ngôn."
26
Đôi mắt nàng ta trợn trừng, miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, cơ mặt vặn vẹo biến dạng. Thần thái càng thêm dữ tợn đáng sợ.
Ta lại cười điên cuồng, giọng trầm thấp đầy khoái trá, liên tục kích động nàng ta.
"Hắn ta càng không thể yêu ngươi, ngươi cũng chỉ là quân cờ để khống chế Thẩm gia mà thôi. Mất đi thân phận Thẩm Hàng Tuyết, ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương không ai thương xót."
Gió lạnh gào thét từng cơn, tiếng quạ đen thê lương không ngừng vang vọng bên tai.
Thân thể Thẩm Hàng Tuyết cong như cây cung, tròng mắt trợn to đến cực điểm. Miệng phát ra từng tiếng kêu thảm thiết như đang hấp hối, tê tâm liệt phế. Trong cung điện lạnh lẽo, nghe càng thêm rợn người.
Trong cơn đau đớn và co giật, ngón tay nàng ta cong quắp như móc vuốt, bị tức c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Gieo nhân nào gặt quả nấy, tất cả đều do tâm tạo ra.
Ba tháng sau.
Thái hậu đại thọ, cả nước cùng chúc mừng.
Quý Kỳ Ngôn lại nạp thêm mấy mỹ nhân, sớm đã quên sạch Vị Ương cung.
Hoàng cung này vốn dĩ là như thế. Chỉ nghe tiếng cười của người mới, nào có nghe tiếng khóc của người cũ.
Hoàng hậu trở thành người thắng cuộc cuối cùng trong cuộc tranh đấu hậu cung.
Nàng ta là mẫu nghi thiên hạ, đứng ra lo liệu toàn bộ yến tiệc mừng thọ, nào ngờ khi đoàn nghệ nhân đang biểu diễn đánh hoa sắt, những tia lửa rơi xuống lại vô tình đốt cháy Vị Ương cung bên cạnh. Khi mọi người phát hiện ra thì ngọn lửa đã không thể kiểm soát.