Ngoài hắn ta ra, không ai có cơ hội tráo đổi.
Nghe nói lúc Trương Đức Thuận bị tống vào ngục không hề hoảng sợ, như thể tin chắc mình sẽ được thấy lại ánh mặt trời.
Chỉ vài ngày sau, Thẩm Hàng Tuyết nhận được tin: Có người tố cáo với Hoàng hậu rằng, Trương Đức Thuận và Vương ma ma bên cạnh nàng ta có quan hệ không bình thường.
Ám chỉ việc mưu hại long tự có liên quan đến nàng ta.
Khi Thẩm Hàng Tuyết giận dữ tìm đến Thọ Nhân cung, lần đầu tiên Vương ma ma dẫn ta đi cùng.
Ta lập tức cảm thấy chẳng lành.
Quả nhiên, sau khi bị Thẩm Hàng Tuyết đá ngã, kẻ tố cáo kia lại nhìn thẳng vào ta.
"Sau này ta không thể giúp được ngươi nữa, ngươi bảo trọng!"
Nói xong thì cắn lưỡi tự vẫn, chủ ý là không muốn để lại chứng cớ đối chứng.
Hỏng rồi! Bọn chúng đang nhắm vào ta.
Ta lắp bắp giải thích, bản thân hoàn toàn không quen biết hắn ta.
"Nương nương minh giám, ta cùng nương nương vinh nhục cùng hưởng, một lòng chỉ muốn được làm đại cung nữ ở Vĩnh Xuân cung, không có lý do gì hại nương nương cả!"
Vinh Quý phi không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại đóa thu hải đường bên tóc mai.
Đó là món quà mà phụ thân và huynh trưởng của nàng ta, trên đường chiến thắng trở về, đặc biệt ra roi thúc ngựa mang về từ thành Kinh Châu.
Có phụ thân và huynh trưởng vững chắc như thế chống đỡ, sao lại không thể hô mưa gọi gió trong hậu cung được?
8
Vẻ mặt lạnh lẽo của Hoàng hậu nhanh chóng trở lại bình thường.
"Tỳ nữ của Vĩnh Xuân cung, đương nhiên phải để muội muội xử trí."
Dù chỉ là thoáng qua trong chớp mắt, ta vẫn nhạy bén bắt được.
Khi trưởng tỷ còn trong cung viết thư cho ta, nhiều lần nhắc đến Hoàng hậu khoan dung độ lượng, đối xử với nàng ấy vô cùng chu đáo.
Nhưng ta không đồng tình với quan điểm của trưởng tỷ.
Ta từ nhỏ đã lăn lộn giang hồ, còn trưởng tỷ là tiểu thư khuê các được nâng như nâng trứng. Ta không biết lòng người hiểm ác, không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Thợ săn cao cấp, thường xuất hiện dưới hình dạng con mồi. Dưới vẻ ngoài vô tội đáng thương, cũng có thể ẩn giấu một trái tim còn bẩn thỉu độc ác hơn cả người thường.
Ta bị trói chặt đưa về Vĩnh Xuân cung.
Vương ma ma cười gian xảo nhìn ta, ghé tai thì thầm với Quý phi.
Thẩm Hàng Tuyết vốn còn đang do dự, sau vài câu của Vương ma ma, ánh mắt nhìn ta lập tức trở nên chán ghét. Nàng ta thờ ơ khoát tay, ra lệnh như đạp c.h.ế.t một con kiến.
"Đã như vậy, giao cho ngươi xử lý."
Vương ma ma được lệnh, từng bước áp sát, âm u nhìn ta chằm chằm, như nhìn một con cừu non sắp bị đem đi g.i.ế.c thịt.
"Ngươi không phải rất biết làm việc sao, ta xem sau này ngươi còn làm được trò trống gì nữa!"
Bà ta đổ hết nguyên nhân khiến Trương Đức Thuận phải vào ngục lên đầu ta.
Ánh mắt bà ta lộ rõ vẻ hung ác, cười gằn nhét viên thuốc nhỏ vào miệng ta, đôi tay có vẻ khô héo kia lại có sức mạnh kinh người, như hai chiếc kìm cứng rắn vô cùng, gần như có thể bóp gãy cổ mảnh khảnh của ta.
Khó thở khiến gân xanh nơi thái dương ta nổi phồng, cả khuôn mặt tím tái.
Ta tiếp cận cảm giác của trưởng tỷ trước khi bị hại, cô độc không nơi nương tựa, tuyệt vọng và ngạt thở, lẻ loi c.h.ế.t đi trong bóng tối.
Khi những giọt nước mắt xót xa cho trưởng tỷ lăn xuống khóe mắt, bà ta mới buông tay.
"Biết sợ rồi chứ? Nếu biết điều thì mau đến Nội vụ phủ tâu rõ, thả Trương công công ra."
Ta cúi mắt che giấu vẻ lạnh lẽo trong đáy mắt.
Bà ta tùy ý sỉ nhục ta, cao cao tại thượng, ỷ thế h.i.ế.p người.
"Tiện tỳ chính là tiện tỳ, được gánh tội thay cho chủ tử, là phúc phận mà ngươi tu mấy kiếp cũng không có được."