Nàng ta đập hết tất cả đồ vật có thể đập trong Vĩnh Xuân cung.
Tiếng gầm thét, tiếng hét the thé và tiếng khiển trách, không dứt bên tai.
Cung nhân sau lưng xì xào bàn tán, nói Vinh Chiêu nghi ngày đêm nguyền rủa Chung nương nương, chẳng lẽ đã phát điên.
Đúng lúc cha và huynh của Thẩm Hàng Tuyết xuất chinh, giúp Hoàng thượng dẹp yên các phản tặc.
Nàng ta đã nhân cơ hội tâu với Thái hậu.
"Đáng thương cho Trương Quý nhân vất vả, mang thai mười tháng, chưa từng được Hoàng thượng phong hào. Cùng là Quý nhân, Chung Quý nhân có đức hạnh gì mà được phong hào này? Bên ngoài khó tránh có người thích bàn tán, nói Hoàng thượng trọng bên này khinh bên kia."
Thái hậu khẽ nhướng mày, nheo mắt hỏi ta nghĩ sao.
Ta hết sức thành kính quỳ phục xuống đất.
"Thần thiếp xin nhờ Thái hậu định đoạt."
Từ Trường Hi cung đi ra, Thẩm Hàng Tuyết chặn ta lại.
Đôi mắt vừa rồi ngoan ngoãn trước mặt Thái hậu, đã đổi thành bộ dạng khác.
Cao ngạo, ngang ngược.
Nàng ta nở nụ cười chiến thắng châm chọc ta:
"Chung Thanh Vãn, một ngày bổn cung còn chưa chết, ngươi đừng hòng leo cao hơn bổn cung!"
17
Ta lại chẳng tức giận, thậm chí hứng thú ngắm nàng ta như chó cùng rứt giậu, đưa tay túm cổ áo nàng ta kéo mạnh một cái.
Người sinh ra trong trong nhà võ, từ nhỏ đã học võ như nàng ta, nhưng chỉ bị ta kéo một cái mà thân dưới đã không vững, suýt thì ngã.
Nàng ta kinh ngạc quay đầu nhìn ta, vẻ mặt không khác gì ban ngày gặp ma.
"Ngươi biết võ?!"
Ta khẽ hé môi đỏ, trên khuôn mặt trắng ngần vô hại, hiện lên nụ cười điên cuồng như kẻ điên.
Nhưng lại lạnh đến thấu người.
"Không tính là giỏi lắm, nhưng hơn ngươi."
Thương tổn không lớn, nhưng nhục nhã cực đại.
Nàng ta vừa định động thủ, lại bất ngờ không kịp đề phòng, bị ta gọn gàng sạch sẽ tát một cái vào mặt.
Nàng ta che nửa bên mặt trợn mắt: "Ngươi dám đánh ta?"
Nàng ta là Chiêu nghi, còn ta chỉ là một Quý nhân.
Vị phận dưới nàng ta, đâu ra gan dám phạm thượng.
Ta cười đầy thâm ý sâu xa tiến đến gần, mỗi bước chân đều dẫm lên dây tim nàng ta.
"Đánh ngươi thì đánh ngươi thôi, chẳng lẽ còn phải chọn ngày sao."
Thẩm Hàng Tuyết bỏ chạy trối chết, mang theo dấu tát trên mặt chạy thẳng đến Cần Chính điện, khóc thật là thê thê thảm thảm sầu sầu.
Quý Kỳ Ngôn không kiên nhẫn quở trách: "Khóc khóc lóc lóc, phong thái khuê nữ tướng môn còn chút nào không."
Nàng ta sợ đến lập tức im bặt, thẳng lưng như cây bút, chỉ vào dấu tát đỏ hồng trên mặt, giọng nói mềm mại làm nũng:
"Hoàng thượng ngài xem, thần thiếp chỉ có lòng khuyên bảo. Thuần Quý nhân lại ra tay ác độc như vậy, không chỉ phạm thượng, còn có ý hủy dung mạo của thần thiếp. Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp, không thì chẳng phải sẽ làm lạnh lòng phụ thân, huynh trưởng và các tướng sĩ ngoài chiến trường sao."
Không nhắc đến phụ thân, huynh trưởng thì không sao, vừa nhắc đến việc này, sắc mặt Quý Kỳ Ngôn lập tức đen như đáy nồi.
Phụ tử Thẩm gia quả thật dũng mãnh thiện chiến.
Nhưng Thẩm Hàng Tuyết động một tí là nhắc đến phụ thân, huynh trưởng, chẳng phải đang từng giờ từng phút nhắc nhở Quý Kỳ Ngôn về sự bất tài của hắn ta sao?
Việc này chẳng khác nào đặt hắn ta lên đống lửa mà nướng.
Còn ta lúc này lại mang đầy thương tích, ướt sũng ngã gục trước cửa điện.
Thu Sương gào to: "Không xong rồi! Mau tới đây! Thuần Quý nhân bị Vinh Chiêu nghi đánh c.h.ế.t rồi!"
Quý Kỳ Ngôn là người đầu tiên chạy ra.
Nhìn thấy ta như một con mèo nhỏ hấp hối, nằm thoi thóp dưới đất, bộ dáng như khi chủ nhân vắng nhà, bị người ngoài bắt nạt đến gần chết.
Ánh mắt hắn ta như muốn nứt ra, hai mắt đỏ ngầu như thể cả thế giới sụp đổ, hoảng loạn ôm ta chạy vào trong.
Giọng gọi Thái y run rẩy còn mang theo sự cuồng nộ tột độ.
Thẩm Hàng Tuyết ngước mắt nhìn, lập tức bật ra tiếng kêu the thé.