Khi cung nhân phát hiện ra Trương Quý nhân, nàng ta đã tắt thở.
Vệt m.á.u đỏ dưới thân và màu trắng của tuyết đọng trên vai nàng ta, trở thành bóng ma ám ảnh không thể xua tan trong lục cung.
Mãi đến hôm sau mới có tin truyền ra.
Tiểu công chúa của Trương Quý nhân được cho Thẩm Hàng Tuyết nuôi dưỡng.
"Khó trách lúc đầu nàng ta giả vờ bênh vực Trương Quý nhân, còn đứng canh ngoài cửa khi sinh nở. Hóa ra đã tính toán sẵn kế này!"
Thu Sương tức đến nghiến răng, vô cùng lo lắng.
Trong hậu cung, mẫu quý nhờ con là chuyện thường.
Nguyên nhân Trương Quý nhân không được thăng vị là vì nhà nàng ta không có chỗ dựa.
Nhưng Thẩm Hàng Tuyết thì khác.
Thẩm gia đời đời trung liệt, chỉ có mỗi nàng ta là con chuột trong hũ gạo.
Dù không có tử tự, nàng ta vẫn có thể dựa vào thế gia mạnh mẽ để thăng tiến.
Giờ có con bên mình, e rằng không đầy nửa năm, đợi khi phụ thân và huynh trưởng nàng ta khải hoàn về triều, sẽ khôi phục vị trí Vinh Quý phi.
Ta mỉm cười cho cá ăn, dường như hoàn toàn không để tâm đến chuyện này. ngón tay trắng mảnh khẽ vuốt lại mái tóc rối bị gió thổi bên tai.
Ta hỏi Thu Sương có từng nghe qua một câu tục ngữ không.
Nàng ấy tò mò ghé đầu lại.
Ta khẽ chỉnh lại trâm cài, phát ra tiếng leng keng.
"Đạo cao một thước, ma cao một trượng."
Tin thắng trận liên tiếp truyền về kinh thành, Thái hậu đích thân đến Cần Chính điện.
Sau khi mật đàm với Quý Kỳ Ngôn hai canh giờ, Hoàng thượng lập tức bãi giá Vĩnh Xuân cung.
Không những mang nhiều thưởng ban cho Thẩm Hàng Tuyết, đêm đó còn ngủ lại đó.
Khi tất cả mọi người đang chờ để chê cười ta, Quý Kỳ Ngôn đột nhiên xuất hiện ở Vị Ương cung, nắm tay ta, lời lẽ tha thiết.
"A Vãn, nàng biết đấy, trong lòng trẫm chỉ có một mình nàng. Nhưng trẫm là thiên tử, có nhiều việc thân bất do kỷ."
Hắn ta ôm ta lải nhải mãi, nói rất nhiều, ánh mắt còn cô đơn hơn cả ánh trăng.
Nhưng trăng đã qua đỉnh đầu, hắn ta vẫn đi đến Vĩnh Xuân cung.
Ta đứng ở cửa, cho đến khi bóng hắn ta dần dần biến mất khỏi tầm mắt, vẫn cố chấp không chịu rời đi.
Thu Sương thở dài.
"Nương nương, về thôi, đêm nay Hoàng thượng sẽ không quay lại đâu."
Nàng ấy không hiểu, ta đứng đợi chính là để xác định Quý Kỳ Ngôn sẽ không quay lại!
Ta đuổi Thu Sương ra khỏi phòng.
Mạc Thư Khiêm ẩn mình trong bóng tối, như một cái bóng hiện hình.
19
Hắn ta từ phía sau ôm lấy ta, dùng sức mạnh như muốn vò nát ta vào trong cơ thể hắn ta.
Điên cuồng bày tỏ tình yêu.
"Vãn Vãn, ta sẽ dùng mọi cách, khiến nàng chỉ thuộc về một mình ta."
Hai thân thể trần trụi, va chạm mãnh liệt trong tình yêu không thể có được.
Cảm giác méo mó trái đạo này, kích thích khiến người ta không thể dừng lại.
Khi chân trời hiện lên màu trắng đục, Mạc Thư Khiêm lén trèo tường đi ra.
Lần này ta nói với hắn ta, phụ tử Thẩm gia chinh chiến nhiều năm, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.
Tay hắn ta đang cởi áo khẽ run, cuối cùng nặng nề gật đầu.
Từ đêm trong rừng cây nhỏ hắn ta không cưỡng lại được cám dỗ, cùng ta mây mưa, Mạc Thư Khiêm đã như con châu chấu bị buộc chung với ta trên một sợi dây.
Hắn ta không còn đường lui, chỉ có thể đi đến cuối con đường.
Ta sai Thu Sương chuẩn bị nước tắm.
Sau một đêm mặn nồng, mồ hôi dính bết trên người, thật khó chịu.
Trong làn nước ấm áp dễ chịu và hơi nước mờ ảo, ta thiêm thiếp muốn ngủ.
Một ý nghĩ kỳ lạ chợt hiện lên trong đầu.
Nghĩ rồi, ta lập tức thuận nước đẩy thuyền, ngã vật xuống bồn tắm.
Thu Sương hoảng hốt kêu to: "Không xong rồi! Nương nương ngất trong nước rồi."
Tin đồn truyền ra ngoài rằng, Thuần Quý nhân sau khi thất sủng, tuyệt vọng nên tìm đường kết liễu.
Nghe nói Quý Kỳ Ngôn vội vã chạy đến từ tẩm điện của Thẩm Hàng Tuyết.