Tình Thư và Lương Trí Viễn hẹn nhau ở một quán ăn sáng, đó là một quán ăn sáng rất đông người qua lại, những chiếc bánh bao vừa ra khỏi lò vẫn còn bốc khói.
“Anh trai cô có cuộc gọi hội nghị gấp, cậu ấy thực sự không thể không rời đi nên đã bảo tôi đến ăn sáng với cô.”
Tống Tình Thư tùy ý gật đầu, có chút lơ đãng, trên mặt hiện đầy vẻ hoài nghi.
Liệu anh đang trốn tránh cô? Cô không thể không suy nghĩ.
Trong đầu Tình Thư không ngừng hồi tưởng lại dáng vẻ của mình tối qua, thật sự rất kỳ lạ, giống như khi còn nhỏ cô hay làm nũng một cách vô lý với với bố mẹ vậy.
Đáng tiếc cô không còn là trẻ con, Chu Kỳ Nghiễn cũng không phải anh ruột của cô.
Cô không khỏi có chút tiếc nuối, sau đó thất vọng, những suy nghĩ đó cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô.
Tiểu Đoạn đang ngủ say, Tống Tình Thư cũng không quấy rầy cô, lúc này ở đây chỉ có hai người. Đó là một cửa tiệm đồ ăn nằm gần chỗ quay phim, mặt hướng ra đường, có hai tầng, tầng trên ít chỗ ngồi, có rèm tre treo và rèm vải làm vách ngăn, rất yên tĩnh, hai người ngồi bên cửa sổ.
Tống Tình Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, trận mưa lớn đêm qua như rửa sạch mặt đất, khắp nơi đều là vết nước.
Cơn mưa phùn rơi xuống, dai dẳng và ẩm ướt, giống như tâm trạng của Tống Tình Thư lúc này.
"Hôm qua cậu ấy đi gấp nên một số công việc khó mà trì hoãn lại.", Lương Trí Viễn cố gắng hết sức cứu cánh cho bạn mình, nhưng rõ ràng là Tống Tình Thư lại không có ý định điều tra xem mọi việc là đúng hay sai.
"Thật ngại quá làm phiền bác sĩ Lương rồi". Một lúc sau, Tống Tình Thư mới tỉnh táo lại, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, "Thực ra tôi cũng không có chuyện gì lớn, nhưng anh trai tôi lại thích chuyện nhỏ xé to như vậy đấy".
"Cẩn thận dù sao cũng tốt hơn mà đúng không, cậu ấy cũng là đang lo lắng cho sức khỏe của em nè. Một số vấn đề tâm lý bề ngoài có vẻ như không có gì, nhưng lại giống như mũi gai, nếu để lâu sẽ sẽ gây ra vấn đề lớn."
Tống Tình Thư cũng không phản bác, khẽ gật đầu, có lẽ bởi vì Chu Kỳ Nghiễn nói đây là bác sĩ tâm lý của anh, nên Tống Tình Thư đối với Lương Trí Viễn cũng cảm thấy có thiện cảm hơn, chủ động bày tỏ sự bối rối của mình: "Dựa dẫm quá mức... là một loại bệnh tâm lý sao?".
Cô thực sự cảm thấy như mình bị bệnh.
Người phục vụ bưng khay đi tới, đặt bữa sáng xuống cho hai người, nói "Mời dùng", sau đó bình tĩnh nhìn Tống Tình Thư, có lẽ đã nhận ra cô.
Địa điểm quay phim nơi đây rất nhỏ, đạo diễn Ngô chỉ có một số cảnh là quay tại hiện trường, còn lại đều do anh tự dựng cảnh.
Nhưng ai ở đây vẫn sẽ thường xuyên nhìn thấy nhiều diễn viên.
Tống Tình Thư thậm chí còn mỉm cười với nhân viên bán hàng, như thể không quan tâm mình trông không giống một nữ nghệ sĩ chút nào.
Hôm nay cô để mặt mộc, không buộc tóc, mặc quần áo bình thường, trông thanh thuần tươm tất, giống như một sinh viên đại học vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm.
Quả thực Tống Tình Thư trông rất trẻ.
Lương Trí Viễn vừa mỉm cười vừa nhìn cô vừa làm sạch bàn ăn: “Việc quá ỷ lại bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố tâm lý khác nhau, nhưng không phải cái gì cũng là bệnh. Tuy tôi chủ trương không giấu bệnh sợ thuốc, nhưng cũng không cần thiết phải hoang mang".
Tống Tình Thư cười khổ: “Anh trai tôi không sao chứ? Anh ấy nói anh là bác sĩ tâm lý của anh ấy.”
Nói xong, Tống Tình Thư nhớ ra là mình đang hỏi thăm đến quyền riêng tư của người khác nên vội vàng xua tay: "Tôi biết anh muốn bảo mật sự riêng tư của bệnh nhân, chuyện gì nói được anh cứ nói, nhưng nếu không thể thì thôi vậy."
"Tôi thật sự không thể nói cho cô chi tiết, nhưng nếu cô muốn biết có có thể hỏi cậu ấy, tôi nghĩ cậu ấy sẽ tình nguyện nói cho cô biết đó." Lương Trí Viễn nhắc nhở Tình Thư.
Tống Tình Thư lắc đầu, gần như có thể đoán được nhưng lại không muốn anh phải tự kể về vết thương lòng.
"Hay là nói về bản thân cô đi! Cô có vẻ đặc biệt quan tâm đ ến cậu ấy. Tôi nghe cậu ấy nói rằng hai người đã quen nhau từ nhỏ?".
"Ừm, chúng tôi đã biết nhau từ khi tôi bắt đầu nhớ được sự việc."
Chu Kỳ Nghiễn leo lên cầu thang, cầu thang gỗ cũ kỹ kêu cọt kẹt khi anh bước đi, giống như hiệu sách cũ gần nơi anh từng ở, chủ hiệu sách là bạn của bố mẹ Tống Tình Thư, thỉnh thoảng sẽ cho Tống Tình Thư ở nhờ đó.
Cô thường thích nép mình vào góc cầu thang tầng 2, bục ở góc được làm rộng rãi, trong góc làm góc đọc sách, chỉ đủ đặt một chiếc bàn cao khoảng 35cm, cô sẽ ngồi đó làm bài tập về nhà hoặc đọc truyện tranh. Cầu thang bằng gỗ rất cũ, mỗi khi có ai đi qua đều phát ra tiếng kêu cọt kẹt, những lần như vậy cô đều ngước lên nhìn.
Khách hàng đôi khi sẽ cảm thấy Tình Thư dễ thương nên thường đến trêu chọc, nhưng cô lại thực sự không thích điều này, cô cảm thấy mình như bị xem là chú cún hay chú mèo trong cửa tiệm. Có điều Tình Thư cũng hiểu được bố mẹ bận rộn, lịch học anh trai lại không trùng với mình, nên cô cũng không muốn thêm phiền phức mọi người.
Một ngày nọ khi Chu Kỳ Nghiễn đi ngang qua, một người đàn ông lớn tuổi dựa vào bàn trêu chọc cô, sờ vào tai và gáy cô, thậm chí còn định chạm vào ngực cô với vẻ mặt bi3n thái. Chu Kỳ Nghiễn khi đó đã bước tới hai bước, đẩy mạnh người đàn ông kia, khiến hắn mất thăng bằng ngã nhào, làm nên một phen náo loạn trong cửa hàng.
Ông chủ đi tới giải quyết ổn thỏa, hỏi có chuyện gì, có rất nhiều người vây quanh xem, Chu Kỳ Nghiễn không muốn nói những lời đó xúc phạm đến tai cô nên cau mày không nói gì.
Người đàn ông kia như lấy hết can đảm trong giây lát, nhảy lên muốn đánh Chu Kỳ Nghiễn, chửi bới và gọi anh là đồ khốn nạn.
Cả ông chủ lẫn hai nhân viên đều không giữ được anh ta.
Khi đó Tống Tình Thư có lẽ mới tám chín tuổi, còn rất nhỏ, đương nhiên người đàn ông kia sẽ không coi trọng cô ấy.
Cuối cùng, chính Tống Tình Thư là người khóc lớn chặn trước mặt hắn, lớn tiếng nói với ông chú trong hiệu sách: “Ông ấy chạm vào cháu, suýt nữa thì đưa tay vào trong người cháu”, vừa nói cô vừa chỉ vào cổ áo mình.
Tống Tình Thư tính cách hiền lành nhưng lại rất dũng cảm khi bảo vệ người khác.
Ông chủ được một người bạn giao trông con hộ, cửa hàng bận rộn nên không thể trông một lúc, bỗng nổi cơn thịnh nộ.
Sẽ ra sao nếu thầy Tống biết chuyện này chứ.
Sau đó, cảnh sát đến nhưng không có tác dụng gì, nhiều nhất là chỉ trích, giáo dục người đàn ông kia, tuy nhiên vì thái độ của hắn ta cực kỳ tệ nên đã bị bắt đi và giam giữ.
Ngày hôm đó rời đi, Chu Kỳ Nghiễn nhịn không được nhéo vào mặt Tống Tình Thư: "Nếu em cảm thấy không thoải mái thì hãy hét lên. Em là một đứa trẻ và em có quyền được làm như vậy. Cho dù đối phương có ý tốt thì em vẫn có thể hét lên."
Cô gật đầu bối rối.
Có lẽ do ảnh hưởng từ môi trường lúc nhỏ nên anh sinh ra đã hay bi quan, thương hại kẻ yếu.
Chu Kỳ Nghiễn cau mày nhấn mạnh: “Bây giờ nếu cảm thấy không thoải mái em vẫn có thể nói ra. Cho dù lúc nãy em đã giúp em thì kẻ xấu cũng có thể lại tiếp tục làm hại em, em nói ra, các chú trong tiệm cũng sẽ đến bảo vệ em, hoặc những người xung quanh cũng sẽ giúp em. Em không cần lo sẽ gây thêm phiền phức cho người khác, em là trẻ con, trẻ con thì có quyền được bảo vệ vô điều kiện ”.
Tống Tình Thư tựa hồ như không nghe thấy, cô giơ tay sờ mặt anh, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Anh, anh... có đau không?"
Người đàn ông lúc nãy vừa đấm Chu Kỳ Nghiễn một cái khiến khóe miệng anh chảy máu và sưng tấy, anh li3m khóe miệng, lắc đầu rồi rời đi với vẻ mệt mỏi, nghĩ rằng cô không cứu được nữa rồi.
Nhưng anh vẫn đau đáu trong lòng, lần sau gặp phải chuyện thế này cô sẽ làm thế nào?
Mặc dù chuyện này cũng không liên quan gì đến anh.
Có lẽ từ lúc đó, anh đã ý thức được rằng cô cần được bảo vệ.
Sau ngần ấy năm, anh vẫn không thể thoát ra khỏi cái bóng của tuổi thơ.
Anh biết ngoài kia có lối đi dễ dàng hơn nhưng anh vẫn lê bước trong vũng bùn tăm tối ấy.
Giống như anh biết rằng một cô gái yếu đuối nhưng xinh đẹp sẽ được cha mẹ và anh em bảo vệ kỹ càng, thậm chí được bạn bè chăm sóc rất tốt, được pháp luật và xã hội sưởi ấm, cô cũng sẽ tự mình tạo ra những chiếc gai nhỏ và học cách hòa hợp với thế giới.
Cô lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc ở tuổi hai mươi ba.
Không phải cô cần anh, nói đúng hơn là anh cần cô.
Là vì anh không muốn bỏ qua cho chính mình.
Ở cuối cầu thang, xuyên qua tấm rèm buông nửa chừng, Lương Trí Viễn hứng thú hỏi Tống Tình Thư: “Thời đại học cô chưa từng yêu đương sao? Tôi nhớ trường cô cũng thuộc dạng toàn trai xinh gái đẹp mà.”
Tống Tình Thư chậm rãi ăn bánh bao, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Không, nhưng tôi từng thích một chàng trai."
Thật ra không hề có chuyện này, nhưng suy nghĩ của Tống Tình Thư lúc này rất loạn, cô cần phải giải quyết gấp tình cảm của mình đối với Chu Kỳ Nghiễn, nhưng lại không biết phải nói với ai. Tiểu Đoạn không thể hiểu được cảm giác tình thân giữa cô và Chu Kỳ Nghiễn, thực ra cô cũng có thể kể cho Tống Gia Lan, nhưng dám cá 80% Tống Gia Lan sẽ mắng cô.
Cho nên sau khi suy nghĩ một hồi, Lương Trí Viễn trở thành lựa chọn tốt nhất. Có điều Tống Tình Thư không dám nói rõ ràng, vì thế chỉ mơ hồ nói: “Nhưng tôi không biết loại cảm giác đó có phải là thích hay không nữa, lúc đó tôi khá bối rối. Anh ấy và tôi quen nhau đã lâu, anh ấy lớn hơn tôi một chút, tôi coi anh ấy là anh trai của mình ”.
Lương Trí Viễn nhướng mày: "Ồ? Thanh mai trúc mã à?".
Đôi mắt của Tống Tình Thư rất chân thành và trong sáng. Người như cô khó mà xem chuyện tình cảm là chuyện đùa. Lương Trí Viễn không thể nhịn được mà thắp lên tia hy vọng cho Chu Kỳ Nghiễn.
"Chắc là không tính là thích đâu nhỉ!" Tống Tình Thư lắc đầu, đột nhiên cảm thấy không có gì để nói nữa, thế là ủ rũ nói: "Chúng tôi cũng không phải rất thân, cũng không thường gặp mặt, cho nên lúc học đại học thỉnh thoảng chỉ hẹn nhau đi ăn, những lúc như vậy cũng rất ngượng ngùng. Cũng chẳng có gì, có lẽ là cũng không tới bước gọi là thích, cho nên cũng không có gì tiếc nuối cả".
Tống Tình Thư dường như đang tự an ủi mình.
Tống Tình Thư mặc dù luôn tỏ ra thân mật với Chu Kỳ Nghiễn mỗi khi gặp anh, nhưng đôi khi cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Cái cảm giác chua chát khó chịu đó, cô thực sự không thể phân biệt là thích hay chỉ là cảm giác anh em xa cách bởi khoảng thời gian dài không gặp nhau.
——Dù sao, trước đó hai người sát cánh ngày đêm cùng nhau quan hệ tốt như vậy, bây giờ vẫn rất quan tâm lẫn nhau, nhưng lại không thể có lại được cảm giác của ngày xưa.
Chu Kỳ Nghiễn trong đầu đã tìm kiếm vô số lần và có thể xác định được rất nhiều người.
Hàng xóm cũ, học trưởng ở lớp luyện thi, anh trai không cùng huyết thống trong gia đình, con cái đồng nghiệp của bố mẹ cô…
Tống Tình Thư từ nhỏ đã được mọi người yêu thích và chăm sóc rất tốt. Anh không phải là người duy nhất quan tâm đ ến cô.
Tuy rằng Chu Kỳ Nghiễn đi rất chậm, nhưng dù sao cũng chỉ cách có mấy bước, khi anh kéo rèm ra, Tống Tình Thư trên mặt đầy sửng sốt, sau đó co rúm lại, cảm giác như đang làm chuyện xấu bị ba mẹ bắt được. Cô ngượng ngùng thận trọng, lễ phép lên tiếng: "Anh... em tưởng anh không đến chứ."
"Lúc nãy trợ lý của cậu tìm cậu đấy, cậu xuống dưới tìm cậu ấy chút đi", Chu Kỳ Nghiễn ngồi xuống bên cạnh, sau đó nghiêng đầu nói với Lương Chi Viễn.
Lương Trí Viễn tự thắc mắc tự khi nào mình lại lòi ra có trợ lý chứ? Trợ lý là gì nữa đây? Anh chỉ có một người phụ giúp mà người ta bây giờ còn đang xin nghỉ phép kia kìa. Dù vậy Lương Trí Viễn vẫn lộ ra vẻ mặt quan tâm cùng kỹ năng diễn xuất xuất thần: “Vậy hả? Vậy thì tớ phải đi kiếm cậu ấy gấp đây lỡ đâu có bệnh nhân nào đang gấp. Tình Thư, em ở lại ăn cùng anh trai nhé, tôi phải về khách sạn một chuyến đây".
Tống Tình Thư gật đầu: "Vâng Lương ca, anh đi nhanh đi ạ."
Trang ca, Lương ca...
Mọi người cô gặp ai cô cũng gọi là "ca" (đồng nghĩa với "anh trai"), nên anh với cô cũng không có gì đặc biệt cả.
Anh chỉ là một người anh trai trong số rất nhiều người.
"Thư Thư, em không vui à?" Lương Trí Viễn bước xuống lầu, nhưng sự chú ý của Chu Kỳ Nghiễn lại hoàn toàn đổ dồn vào cô, "Sắc mặt em trông rất tệ".
Cuối cùng thì anh cũng vẫn đến, mặc dù có thay quần áo nhưng vẫn là mặc vest, có điều phong cách giản dị hơn, không cà vạt, cổ áo sơ mi hơi hé mở. Lúc này Chu Kỳ Nghiễn mới ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn cô. Đêm qua anh dường như không ngủ, nhưng lại không lộ ra vẻ mệt mỏi, có điều mí mắt trông nặng trĩu và lông mày hiện rõ nếp nhăn sâu, khiến cả bộ dạng của anh trông có vẻ trầm tĩnh và dè dặt hơn.
Sự tủi thân của Tống Tình Thư khi cô nhìn thấy anh không hề tiêu tan, ngược lại còn bùng nổ trong nháy mắt, cô đè nén sự bất an trong lòng, giả vờ cười nhạt: “Không, có lẽ là do em ngủ không ngon nên hơi mệt. Anh họp xong rồi à?".
"Ồ, xin lỗi, anh đã hứa sẽ ăn sáng với em."
"Không sao ạ, Lương ca đi cùng em cũng được mà ạ", Tống Tình Thư âm thầm điều chỉnh hơi thở để bản thân trông tự nhiên hơn.
Chu Kỳ Nghiễn cầm nửa chiếc bánh mà Tống Thanh ăn còn lại rồi cắn một miếng. Mọi cố gắng của Tống Tình Thư đều vô ích. Cô hoảng sợ nói: "Em... em đi lấy cho anh thêm một ít."
Vẻ mặt của Chu Kỳ Nghiễn lạnh lùng và thờ ơ, "Anh cũng không muốn ăn cho lắm, chỉ ăn vài miếng để tránh lãng phí thôi."
Vừa nói, anh vừa ngẩng đầu liếc nhìn cô, ẩn sau cặp kính là đôi mắt đem lại cảm giác áp bức mãnh liệt chỉ có ở anh, “Trước đây anh cũng hay ăn thức ăn thừa của em mà? Sao cứ có cảm giác như anh đang đụng chạm gì em rồi vậy?".
Anh chậm rãi gọi tên cô: “Thư Thư.”
Anh như thể đang thầm hỏi cô: Hãy nói cho anh biết vì sao em lại phản ứng mạnh vậy?
Tống Tình Thư cũng chẳng có cảm giác thèm ăn, bữa sáng cô gọi ăn còn chưa đến một nửa, cô nuốt nước bọt, không nhịn được li3m đôi môi khô khốc vì căng thẳng, nhẹ giọng nói: “Anh là tổng tài chức lớn như vậy mà lại phải ra đây ăn thức ăn thừa của em, em cảm thấy hơi có lỗi".
Chu Kỳ Nghiễn tựa hồ như nghe được điều gì đó rất buồn cười, nghiêng đầu cười lớn, ấm áp nói: "Ở đây không có tổng tài nào cả, chỉ có anh trai của em thôi."
"Anh..." Tống Tình Thư không hiểu sao cảm thấy nghẹn ngào, vô thức gọi anh, nhưng kỳ thực anh cũng không có gì để nói.
Anh ngước mắt lên nhìn cô như chờ đợi một câu hỏi.
Tống Tình Thư thật lâu mới nhịn được một câu: "Anh có thể ở lại với em thêm mấy ngày nữa được không?".