Tống Tình Thư vẫn xuống lầu. Cô kéo cửa xe, nhìn thấy Chu Kỳ Nghiễn có vẻ mệt mỏi, cổ áo hơi mở, lộ ra một cúc áo sơ mi, mái tóc cũng có chút rối, biểu cảm trên mặt tuy bình thản nhưng ánh mắt lại mệt mỏi, ẩn chứa chút gì đó bồn chồn.
“Anh…” Cô theo bản năng gọi, ngập ngừng một chút rồi mới lên xe.
Ban đầu cô chỉ định xuống nói chuyện với anh vài câu, nhưng nhìn thấy anh thế này, cô không khỏi lo lắng, không biết anh có chuyện gì phiền lòng.
Không chào hỏi mà lái xe đến thẳng dưới lầu nhà cô, hành động này của anh rất bất thường. Nếu không phải cô nói muốn ăn cơm anh nấu, có phải anh sẽ không nói cho cô biết anh đang ở dưới lầu? Vậy rốt cuộc anh đến đây làm gì?
“Ừ.” Chu Kỳ Nghiễn vẫn giữ thái độ như mọi khi, thản nhiên hỏi: “Em chưa ăn tối à?”
Nói xong, anh khởi động xe, có vẻ như đúng là muốn đưa cô về căn hộ của mình.
Lúc này đã hơn sáu giờ tối, Tiểu Đoạn đã ra ngoài, cô cũng lười vào bếp.
“Chưa ạ.” Cô nhẹ giọng đáp, không giải thích nhiều. Tống Tình Thư phát hiện, sau khi thừa nhận tình cảm của mình, cô như trút được gánh nặng trong lòng, nhưng khi gặp anh, cô vẫn không khỏi cảm thấy gò bó, bất an.
Cho dù muốn thổ lộ, cô cũng không tìm được thời cơ thích hợp.
Mối quan hệ giữa hai người vốn rất hòa hợp, mỗi lần ở bên anh, cô đều cảm nhận được niềm vui, sự thoải mái và hạnh phúc chân thật, vì vậy cô thực sự không nỡ phá vỡ sự cân bằng này. Cô không biết nếu thổ lộ thất bại, kết cục của hai người sẽ ra sao.
Xé toạc hạnh phúc để đối mặt với vực sâu tăm tối, quả thực là một điều quá khó.
Tự nhiên Chu Kỳ Nghiễn cũng không biết tâm tư của cô. Anh liếc nhìn cô, rõ ràng tâm trạng cô không tốt, nhưng có lẽ nhận ra tâm trạng của anh cũng không tốt hơn nên cô dồn hết sự chú ý vào anh.
Cuối cùng, cô không nhịn được hỏi: “Có phải anh gặp chuyện gì ở nhà không?”
Chu Kỳ Nghiễn suy nghĩ một chút, theo bản năng muốn phủ nhận. Anh không thích trút bỏ phiền muộn và áp lực lên người khác, nhất là cô, anh luôn coi cô như em gái, vô lo vô nghĩ là tốt nhất.
“Không có gì to tát, chỉ là bị hỏi chuyện kết hôn, anh thấy ngột ngạt nên ra ngoài.” Anh quay sang nhìn cô: “Còn em? Sao lại không vui?”
Giọng anh như thăm dò.
Tim cô như lỡ mất một nhịp, sự hoang mang đột ngột khiến đầu óc cô trống rỗng, cô lo lắng hỏi: “Kết… kết hôn ư?”
Cô khó có thể tưởng tượng bản thân yêu đương và kết hôn với anh, nhưng cũng không thể nào hình dung cảnh anh yêu đương và kết hôn với người khác.
Nếu ngày đó thực sự đến, có lẽ cô sẽ tự ti vì thứ tình cảm thầm kín này, đến lúc đó, cô thực sự không thể tiếp tục làm em gái anh nữa.
Tiểu Đoạn nói rằng yêu không phải là điều gì đáng xấu hổ, và thích anh cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao.
Cô biết, cô đều biết.
Nhưng bao nhiêu năm tháng chung sống, cùng chia sẻ một mái nhà, tình thân và sự chăm sóc dành cho nhau, tất cả đều vô cùng quý báu.
Nếu vì yêu anh mà phải hủy hoại tất cả những thứ này, làm sao cô có thể không sợ hãi?
Cô tham lam muốn có tất cả, cũng không muốn mất đi bất cứ điều gì.
“Dù sao anh cũng không còn nhỏ nữa.” Chu Kỳ Nghiễn cười nhẹ, liếc mắt quan sát sự thay đổi trên nét mặt cô.
Lương Trí Viễn nói cô thích anh, anh cảm nhận được điều đó một cách mơ hồ, nhưng anh không thể phân định rõ ràng đó là sự phụ thuộc quá mức vào anh hay là tình yêu đủ lớn để cùng nhau đi đến cuối cuộc đời.
Anh không dám mạo hiểm, ngay cả khi thăm dò cũng hết sức cẩn thận, không dám manh động.
“Làm gì có.” Cô buồn bực nói.
“Không muốn anh kết hôn à? Sợ anh kết hôn rồi sẽ không tốt với em nữa sao?” Anh nửa đùa nửa thật, dịu dàng an ủi cô: “Sẽ không đâu. Đối với anh, em luôn rất quan trọng.”
Tống Tình Thư cảm giác như trái tim bị ai đó đâm một nhát. Sự dịu dàng và quan tâm của anh khiến cô cảm thấy bản thân thật đáng ghét, cô cuống quýt, có lẽ là do tự bảo vệ mình, hoặc cũng có thể là do tự ti mặc cảm, cô buột miệng nói ra một câu ngu ngốc:
“Sao có thể chứ, hôm nay em còn nhận được vòng tay của chị Sơ Nguyệt, em chỉ là lo lắng nếu chị dâu tặng quà, em không biết có nên nhận hay không.” Giọng điệu cô nhẹ nhàng, vui vẻ, nhưng vì che giấu quá mức nên càng lộ rõ vẻ lúng túng, cô chỉ có thể quay đầu đi, che giấu nỗi buồn trong lòng.
“Cho em thì em cứ nhận.” Chu Kỳ Nghiễn thản nhiên đáp lại một câu, sau đó cả quãng đường im lặng.
Trông cô như thể chẳng có chút gợn sóng nào trong lòng.
Hay là bởi vì đã lớn rồi, đã biết cách che giấu cảm xúc của mình.
Khi còn nhỏ, chỉ một chút buồn bã cũng muốn cho cả thế giới biết.
Tống Tình Thư quả thực không còn là trẻ con nữa, lớn rồi luôn có rất nhiều phiền não, bởi vì rất nhiều chuyện không có đúng sai, chỉ là cân nhắc thiệt hơn mà thôi.
Cho dù trong lòng đã có đáp án, nhưng lựa chọn cũng rất khó khăn. Cô hối hận vì đã theo anh về nhà, nhưng cô biết rõ bản thân không thể nào từ chối anh.
Cô giống như rơi vào ngõ cụt, cô biết mình phải đưa ra lựa chọn, nhưng cô vẫn muốn trì hoãn thêm một chút.
Rõ ràng sáng nay còn ở đây, vậy mà tối nay quay lại, cô lại cảm thấy xa lạ.
Anh chuẩn bị dép lê mới, là dép nữ, vừa vặn cỡ chân cô.
“Anh chuẩn bị cho em sao?” Cô hỏi.
Chu Kỳ Nghiễn “Ừ” một tiếng, không giải thích gì thêm.
“Vậy em có thể thường xuyên đến đây không?” Tống Tình Thư thăm dò.
“Có thể.” Chu Kỳ Nghiễn nghiêng đầu nhìn cô: “Lúc về em cầm theo một chùm chìa khóa dự phòng đi.”
Tống Tình Thư không dám nhận.
“Anh đừng khách sáo với em, em sẽ coi là thật đó.” Một lúc sau cô mới lên tiếng.
“Không phải khách sáo, em có thể đến bất cứ lúc nào.”
“Họ thì sao? Cũng có thể đến bất cứ lúc nào sao? Chị Sơ Nguyệt nói anh không cho họ đến nhà...”
Sáng nay là lần đầu bọn họ đến đây, chỉ có Chu Sơ Nguyệt từng đến một lần để đưa đồ cho anh, những người khác thậm chí còn không biết căn hộ của anh trông như thế nào, cũng không thể hiểu nổi, tại sao là người có quyền lực nhất trong thế hệ này của nhà họ Chu, anh lại sống trong một căn hộ bình thường như vậy.
"Ừ, chỉ có em thôi." Anh dựa lưng vào tủ giày ở lối vào nhà, cúi đầu nhìn cô trìu mến.
Tống Tình Thư ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, cô theo bản năng muốn né tránh, nhưng lại vô thức nhìn chằm chằm vào anh. Trong lòng tuy có muôn vàn câu hỏi nhưng cuối cùng cô chỉ mím môi: “Ồ.”
“Anh và các em họ trong nhà cũng chỉ nói chuyện xã giao, quan hệ bình thường.” Anh chủ động giải thích.
“Bởi vì quen anh từ nhỏ nên em đặc biệt hơn sao?” Tống Tình Thư muốn xác nhận vị trí của mình trong lòng anh.
“Vậy em nghĩ sao?” Anh hỏi ngược lại.
“Em nghĩ… có lẽ là do em mặt dày, luôn bám lấy anh.” Cô cười, nhưng đáy mắt không hề có ý cười, chỉ là đang che giấu sự lúng túng.
Chu Kỳ Nghiễn khẽ cười: “Không phải.”
Tống Tình Thư nhìn anh, chờ đợi câu trả lời, nhưng anh chỉ nói hai chữ đó, không có ý giải thích gì thêm.
Căn hộ của Chu Kỳ Nghiễn không lớn, đồ nội thất cũng ít nên càng tạo cảm giác lạnh lẽo, cô quạnh.
Anh cởi áo khoác, tháo đồng hồ, sau đó đi thẳng vào bếp, Tống Tình Thư theo sau, muốn hỏi nhưng cảm thấy đã để lâu như vậy, bây giờ hỏi thì có vẻ đột ngột.
Cô hối hận tại sao lúc nãy không hỏi, nếu không phải thì là gì?
Chu Kỳ Nghiễn mở tủ lạnh, bên trong đầy ắp nguyên liệu nấu ăn, là anh vừa gọi người mua chiều nay. Lúc đó anh vừa tiễn Tống Tình Thư, cô và Chu Sơ Nguyệt cùng những người khác nói chuyện một lát, anh muốn tiễn bọn họ về, nhưng cô trò chuyện rất vui vẻ nên anh nhất thời không tìm được cơ hội. Đợi anh tiễn bọn họ về, cô cũng nói muốn về, anh không giữ cô lại mà chỉ im lặng hỏi: “Không phải em muốn xem nhà anh sao?”
Cô cười: “Em đã xem qua rồi, không giống với hình dung của em về tổng tài bá đạo chút nào.” Cô nói đùa, sau đó kìm nén nụ cười, nghiêm túc nói: “Anh à, em hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.”
Thế là anh không còn lý do gì để giữ cô lại, tiễn cô về căn hộ.
Hai mươi ba phút trên xe, gần như vậy mà cũng xa như vậy.
Trên đường về nhà, anh đã gọi điện đặt nguyên liệu nấu ăn, nhưng khi hàng được giao đến thì anh lại đang ở căn nhà cũ. Nhận ra điều đó, anh ngẩn người một chút rồi tự cười nhạo bản thân. Anh sống một mình, hiếm khi ăn cơm ở nhà và cũng chẳng mấy khi chất đầy tủ lạnh như vậy.
Chỉ là lúc này đây, khi anh mở tủ lạnh, cô thò đầu ra từ sau cánh tay anh, anh mới chợt nhận ra, trong tiềm thức anh chỉ hy vọng cô có thể thường xuyên đến đây.
“Anh thật sự sống một mình sao? Nhiều đồ ăn như vậy, ăn đến bao giờ?” Tống Tình Thư cảm thán.
Chu Kỳ Nghiễn cong môi: “Anh vô tình mua nhiều quá, vậy em thường xuyên đến đây ăn nhé?”
“Cũng không phải nhà ở trên lầu dưới lầu, em đâu thể nào ở đây được.” Tống Tình Thư buột miệng nói ra, nói xong mới thấy không ổn, nửa đùa nửa thật: “Nhà anh cũng không có phòng trống, ngay cả phòng cho khách cũng không có. Em không nỡ lòng nào để anh ngủ sofa đâu.”
Chu Kỳ Nghiễn cũng nhận ra mình đường đột, cong môi, không nói gì thêm.
Hai người đều mang tâm sự, bữa cơm diễn ra trong bầu không khí kỳ lạ, cố gắng tìm chủ đề nhưng lại không thể nói chuyện, cuối cùng chỉ có thể im lặng.
Im lặng đến mức tiếng muỗng chạm vào bát sứ cũng trở nên ồn ào. Viên bánh trôi sữa trắng muốt nằm gọn trong muỗng, cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó mới lặng lẽ cho vào miệng, vị sữa thơm ngậy, mềm dẻo ngọt ngào, rõ ràng trước đây cô rất thích, nhưng lúc này lại không thấy ngon miệng.
“Anh…” Cô lặng lẽ gọi anh.
“Ừ.”
“Anh.” Cô lại gọi.
“Ừ.” Mỗi lần anh đều đáp lại.
Đôi khi cô nghĩ, cứ như vậy cả đời cũng tốt, cô rất thích cách ở chung như vậy, mặc dù không có ôm ấp, hôn hít, lên giường.
Cô không biết đây có được coi là yêu hay không, cô chỉ biết, ngay cả điều này cũng là xa xỉ, anh nhất định sẽ yêu đương, thậm chí kết hôn sinh con, bên cạnh anh sớm muộn gì cũng sẽ có người khác.
Người có thể ngăn cản tất cả những điều này, chỉ có thể là bản thân cô.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi mỉm cười.
“Em nghĩ gì mà vui vẻ vậy?” Thật ra anh đã ăn tối rồi, lúc này chỉ ăn cùng cô một chút, sau đó liền đặt đũa xuống, chăm chú nhìn cô.
Tống Tình Thư do dự một lúc, lấy hết can đảm nói: “Chỉ là hơi tò mò, anh kết hôn rồi sẽ như thế nào. Anh… thích kiểu con gái như thế nào?”
Chu Kỳ Nghiễn im lặng nhìn cô, một lúc lâu sau mới cẩn thận lựa lời: “Anh không biết, anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn. Có lẽ sẽ thích kiểu con gái thích ăn cơm anh nấu.”
Tống Tình Thư bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình có chút nóng bỏng, cô cúi đầu: “Anh đùa em sao?”
Nếu là người khác, có lẽ cô sẽ cho rằng đối phương đang trêu chọc mình.
Chu Kỳ Nghiễn khẽ cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Còn em? Em thích kiểu con trai như thế nào?”
Hơi thở của Tống Tình Thư bỗng nhiên dồn dập, cô chột dạ, lấp li3m nói: “Giống như anh trai vậy.”
Trái tim cô đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô hối hận vì đã hành động thiếu suy nghĩ.
Giá như cô đừng bốc đồng như vậy…
“Vậy anh trai là người như thế nào?” Anh có vẻ rất hứng thú, chống khuỷu tay lên bàn, hai tay đan vào nhau, làm ra vẻ suy tư, chân thành hỏi cô.
“… Cũng tốt.” Cô cuống quýt, vùi đầu ăn bánh trôi, qua loa đáp: “Anh trai chính là anh trai, còn có thể như thế nào nữa.”
Giọng anh có chút tiếc nuối: “Cứ tưởng có thể nghe được em khen ngợi vài câu.”
“Từ nhỏ em đã khen anh rồi.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Không giống nhau.”
“Có gì không giống nhau?”
“Em đã lớn rồi.” Anh thản nhiên đáp.
Tống Tình Thư không hiểu, nhưng vô cớ cảm thấy tim mình lỡ một nhịp, luôn cảm thấy bốn chữ đó có ý nghĩa sâu xa.
Cô len lén nhìn anh, lại vô tình chạm phải ánh mắt anh. Cô chột dạ, sợ hãi nhưng không dám dời mắt, sợ rằng tâm tư của mình sẽ bị bại lộ.
Vì vậy, hai người nhìn nhau chằm chằm mười mấy giây.
Người ta nói rằng nhìn nhau tám giây sẽ nảy sinh tình yêu. Tống Tình Thư, một diễn viên, vốn không ngại ánh mắt của người khác, nhưng khi đối diện với anh, cô lại hoàn toàn không có sức chống cự.
Cô là người đầu tiên chịu thua, vội vàng quay đầu đi.
Tiếng tim đập như muốn nổ tung trong lồ ng ngực.
Chu Kỳ Nghiễn khẽ cong môi, không để cô khó xử, anh dịu dàng hỏi: “Em ăn xong chưa?”
Tống Tình Thư cuống quýt gật đầu.
“Vậy thì em ở lại xem phim với anh một lát, hôm nay tâm trạng anh không tốt, ở lại với anh một lát, anh sẽ đưa em về, được không?”
“Ừm.” Ánh mắt cô nhìn anh lại tràn đầy sự đau lòng, dường như lúc này anh nói gì, cô cũng sẽ đồng ý.
Lúc Chu Kỳ Nghiễn đứng dậy, anh đưa tay che mắt cô: “Em đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó.”
“Tại sao?” Bởi vì bỏ lỡ một câu “tại sao”, nên bây giờ cô gần như đã hình thành phản xạ có điều kiện.
Cô muốn hiểu anh hơn, bao gồm cả suy nghĩ của anh.
“Em là mười vạn câu hỏi vì sao à?” Anh bật cười: “Vậy em nói cho anh biết anh trai rốt cuộc là người như thế nào, anh sẽ nói cho em biết tại sao.”
“… Vậy em không hỏi nữa.”
Sao anh còn nhớ chuyện này chứ?