• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Chu Kỳ Nghiễn]: Xin lỗi nhé, bây giờ anh đang có việc cần xử lý, tuần sau sẽ mang quà cho em.

Chu Kỳ Nghiễn hiếm khi hứa hẹn khi lịch trình của anh không chắc chắn, vì vậy anh gần như chưa bao giờ gặp phải trường hợp sắp đến giờ lại huỷ kèo như vậy.

- --Có lẽ vì vẻ mặt quá đỗi buồn bã của Tống Tình Thư trong một khoảnh khắc tối qua, cho nên anh đã mất kiểm soát.

Anh thực sự đã phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn như vậy.

Sau khi gửi tin nhắn, Chu Kỳ Nghiễn đi họp.

Cuộc họp kéo dài một tiếng rưỡi, khi tranh thủ nhìn điện thoại anh phát hiện cô không hề trả lời.

Đưa ngón tay chạm vào màn hình, màn hình bật tắt mấy lần, nhịn không khỏi phát ra tiếng cười nhẹ.

Em đang nghĩ gì đó?

Thực ra anh có chút lo lắng cô sẽ giận.

Tống Tình Thư từ nhỏ tính tình đã đặc biệt tốt, rất quan tâm đ ến người khác, đó là lý do tại sao cô đặc biệt khó dỗ khi tức giận.

Khi đó Chu Kỳ Nghiễn đã làm cô khóc một lần, phải mất nửa tháng dỗ dành cô mới chịu để ý đến anh, đến giờ anh vẫn nhớ như in.

[Chu Kỳ Nghiễn]: "Có thời gian thì trả lời anh một chút?"

Anh gọi Từ Trạch vào văn phòng hỏi tình hình bên đó.

Từ Trạch thấp giọng báo cáo: “Cô Tống hiện đang tạm nghỉ ngơi và không có lịch trình gì cho đến khi nhập đoàn phim vào đầu tháng sau.”

Lâm Sa Sa rất coi trọng bộ phim tiếp theo của Tống Tình Thư, các diễn viên khác đều nhập đoàn trước để được đào tạo, Tống Tình Thư cảnh diễn ít, cô đóng vai một bệnh nhân mắc bệnh nan y, yêu cầu duy nhất đối với cô là giảm thêm ba đến năm cân. Trang điểm có thể giải quyết được một phần vấn đề, nhưng cô cũng cần có vẻ ngoài trông yếu đuối.

Vốn dĩ tỷ lệ mỡ trong cơ thể Tống Tình Thư không cao nên sẽ khó giảm cân, vì vậy cô không thể tập thể dục để giảm cân mà chỉ có thể nhịn đói.

statickitesvnupload202411171038488729f2ff6006528f47990b51a7d9f6fca1jpg

Trời nắng suốt nửa ngày, bây giờ lại bắt đầu mưa.

Chu Kỳ Nghiễn nửa đứng bên cửa sổ nhìn trời mưa u ám bên ngoài một lúc, nửa cầm điện thoại di động trong tay nhưng không hề nghe thấy tiếng báo có tin nhắn. Một lúc lâu sau, anh mới hơi nhướng mày, quay người bấm số nội bộ.

"Chuẩn bị xe."

Tống Tình Thư đang ngủ say, trong phòng ngủ có ba lớp rèm che như bóng tối.

Bên ngoài trời đang mưa, tiếng mưa đập vào kính như một bài hát ru, đêm qua cô gần như không ngủ được, tất cả phiền muộn lúc sáng chẳng qua cũng chỉ là như uống rượu độc giải khát, Chu Kỳ Nghiễn nói không tới nữa, dây thần kinh cô chốc lát có thể thoải mái, gần như vừa gối đầu đã vào giấc ngủ.

Tiểu Đoạn đi vào mấy lần muốn đánh thức cô dậy ăn cơm, nhưng cuối cùng thấy cô ngủ say lại không đánh thức.

Chị Sa Sa cũng đến đây một lần, gần như sắp mắng người khi thấy tủ lạnh đầy ắp.

Tiểu Đoạn chỉ có thể giải thích hôm nay Chu tiên sinh tới, những thứ này đều là chuẩn bị cho Chu tiên sinh.

Ăn một miếng cũng không thể béo được, Tống Tình Thư là người thích ăn như vậy, sau khi ký hợp đồng cô liền kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống của mình, hiện tại thực sự đã đạt mức cân nặng quy định, chỉ còn nửa tháng nữa là nhập đoàn phim mới, cô phải duy trì nó.

Nhưng thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.

Lâm Sa Sa không tức giận: "Đàn ông quả thực là vật cản cho sự nghiệp. Nữ minh tinh nên tránh xa đàn ông một chút."

Nếu không vì là Chu Kỳ Nghiễn, cô đã trực tiếp mắng sự xui xẻo từ đàn ông.

Chủ yếu hai ngày nay Lâm Sa Sa vẫn đang giải quyết sự việc của Thịnh Dương.

Thịnh Dương trước đó đã bị lộ tin tức về việc ẩn hôn, người hâm mộ không thể chấp nhận được, họ mắng Tống Tình Thư một cách vô cùng khó nghe.

Bây giờ lộ ra không hề ẩn hôn, Từ Băng Băng là có thai trước khi cưới, người hâm mộ vẫn không thể chấp nhận được, hiện tại cư dân mạng đang chỉ trích Từ Băng Băng mưu mô và độc ác.

Thịnh Dương ít bị mắng hơn Từ Băng Băng.

Tống Tình Thư bên này đưa ra lời giải thích và thư của luật sư, tạm thời không còn bị dư luận để ý, nhưng Lâm Sa Sa nghĩ đến vẫn cảm thấy tức giận vô cớ.

Tiểu Đoạn nắm lấy cánh tay chị Sa Sa thì thầm: “Sáng nay em nghe tin đồn trong công ty rằng Thần Tinh đã đầu tư 120 triệu tệ cho đạo diễn Ngô, tổng đầu tư là 140 triệu tệ, thật là vô nhân đạo a".

Đơn vị sản xuất IP lần này là Vạn Hữu Ảnh Nghiệp, Vạn Hữu có được bản quyền của bộ phim này từ sáu năm trước nhưng trong lúc chuẩn bị đã bị huỷ bỏ một lần, còn khiến phía đối tác Thiên Hỉ Ảnh Nghiệp mất hết vốn, lúc đó chấn động khá lớn, dự án hoàn toàn bị gác lại. Nhiều năm sau khi dự án được khởi động lại, ông chủ mới Tiền Chiêu Hoa cảm thấy không mấy lạc quan về hạng mục này, sau đó người phụ trách dự án này của Vạn Hữu đã nhiều lần thuyết phục, đồng thời tìm đến Ngô Minh Trạch để bảo chứng nên ông chủ Tiền mới bằng lòng lấy ra 100 triệu đầu tư. Một số nhà đầu tư tiếp theo cũng sẵn lòng đầu tư vì tiềm năng của Ngô Minh Trạch, nhưng ngay cả khi có Ngô Minh Trạch phụ trách, mọi người vẫn rất thận trọng, là một nhà đầu tư lớn, công ty giải trí Thần Tinh chỉ đầu tư 100 triệu, vì vậy lần này Ngô Minh Trạch cũng trở nên thân thiện hơn và không còn kiêu ngạo như trước. Anh thậm chí còn đi ngược lại nguyên tắc của mình và lên kế hoạch quyên tiền trong khi quay phim, đồng thời cũng sẵn sàng cho nghệ sĩ khác tham gia vào nếu không ảnh hưởng đến chất lượng bộ phim.

Nếu Thần Tinh đầu tư vào khoản tiền 120 triệu thì đối với đạo diễn Ngô điều này chẳng khác nào sự giúp đỡ trong lúc khó khăn.

Lâm Sa Sa trước đó đã biết báo cáo đánh giá hạng mục được đưa lên là do đích thân sếp Chu phê duyệt, thậm chí không cần phải họp để bàn bạc.

Thần Tinh tham gia vào rất nhiều ngành công nghiệp, nhưng ngành điện ảnh và truyền hình thực sự là chưa từng có, khoản đầu tư 120 triệu không phải là điều gây sốc cho Tập đoàn Thần Tinh, nhưng vẫn không phải là một số tiền nhỏ.

"Thật là chống lưng lớn a! Khó trách Lương Trí Niệm ghét bỏ.” Lâm Sa Sa làm nghề này đã lâu, ít nhiều cũng biết.

statickitesvnupload202411171038488729f2ff6006528f47990b51a7d9f6fca1jpg

Đường đi của Lương Trí Niệm không hề dễ dàng, cô theo nhầm ông chủ và thường xuyên bị lợi dụng, tính tình kiêu ngạo không muốn đi đường tắt, chịu nhiều đau khổ, sau đó cuối cùng cũng đầu hàng trước cuộc sống, đi theo một phú nhị đại. Kết quả lại chẳng đâu vào đâu, phú nhị đại một mặt thể hiện yêu cô như chết đi sống lại, nhưng cuối cùng chẳng cho cô chút danh phận nào. Lương Trí Niệm sinh cho phú nhị đại một cô con gái còn phải tự mình chăm sóc, hắn ta chỉ cho cô 10 triệu tiền cấp dưỡng nuôi con, một căn nhà và một chiếc ô tô.

Nhưng phú nhị đại sở hữu nhiều hơn số ô tô này, anh ta còn kiếm được nhiều lợi nhuận tiềm ẩn hơn từ sự nổi tiếng của cô với tư cách là một sao nữ, dù tính toán thế nào cũng là một khoản lỗ.

Con đường sau khi trở lại của cô còn khó khăn hơn trước, có lẽ cô hơi choáng ngợp.

Tống Tình Thư vừa hay lại đâm đầm vào trước họng súng.

Cho nên Lâm Sa Sa lúc này khá là buồn bực, nàng thật sự không có ấn tượng tốt với nam nhân.

"Em nói sếp Chu đối với Thư Thư..." Lâm Sa Sa do dự hỏi.

Tiểu Đoạn như nghe ra được ý của Lâm Sa Sa, cười nói: “Thật ra em cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng xét phản ứng của Thư Thư thì cô ấy hoàn toàn tin tưởng sếp Chu.”

Cha mẹ và anh trai của Tống Tình Thư đều biết Chu Kỳ Nghiễn, họ càng tin tưởng giao Tống Tình Thư cho anh, Lâm Sa Sa mỉm cười, cảm thấy mình có thể đã suy nghĩ quá nhiều.

“Vậy thì có lẽ chị đã suy nghĩ quá nhiều.”

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, môi trường làm việc đã trở nên đơn giản hơn rất nhiều kể từ khi cô đến Thần Tinh, có thể là do không có xung đột lợi ích và đồng nghiệp rất hòa đồng, thân thiện.

Lâm Sa Sa đã làm việc ở công ty khác được vài năm, không cần tự mình chăm sóc nghệ sĩ nữa, nhưng cô phải chịu áp lực rất lớn, người giám sát mới đến không ưa cô, thậm chí còn đi nói cô khắp nơi.

Khi được Thần Tinh tuyển dụng vào với số tiền lương rất cao, Lâm Sa Sa thậm chí còn không hiểu được cơ cấu bộ phận nghệ sĩ của Thần Tinh, khi đó bộ phận nghệ sĩ trực thuộc một bộ phận không thể giải thích được, trông rất không chuyên nghiệp.

Lý lịch của nghệ sĩ nữ không mấy ấn tượng, không học chuyên ngành, thậm chí không học nghệ thuật mà học ngành thiết kế công nghiệp và bước chân vào làng giải trí một cách tình cờ.

Lâm Sa Sa còn tưởng là một ông chủ nào đó đầu óc phát sốt muốn nâng người mới, khi đó cô muốn kiếm một khoản tiền lớn trước khi về hưu, nhưng không ngờ rằng Tống Tình Thư lại là một người có triển vọng tốt.

Chỉ là trong giới này, khi tiền bạc và quan hệ đổ dồn vào một người không có đủ nền tảng thì đó cũng là tai hoạ.

Mặc dù thể chất dễ lên những hotsearch xấu của Tống Tình Thư có vẻ khó giải thích, nhưng thật ra cũng không quá khó hiểu.

Lâm Sa Sa rời đi không lâu sau đó.

Khi chuông cửa lại vang lên, Tiểu Đoạn đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, cô còn tưởng là chị Sa Sa đã đi rồi quay lại nên muốn nhờ chị ấy ở lại đây với Thư Thư một ngày.

Đứa trẻ này sợ ở một mình và luôn từ chối ở một mình.

Đoàn Thư Dao có việc gấp phải về nhà một chuyến, lúc này cô cảm thấy thật biết ơn khi chị Sa Sa đến, xém chút nữa là lao tới ôm lấy Sa Sa, sau đó cô vội vàng dừng lại, đứng thẳng dậy, lùi lại nửa bước, vội chào: "Chu tiên sinh... Chu tiên sinh, sao anh lại tới đây?"

Chu tổng sao lại khó nắm bắt như vậy, một hồi không đến, một hồi lại tới.

"Thư Thư đâu rồi?" Chu Kỳ Nghiễn cụp mắt xuống, không chào hỏi mà trực tiếp mà hỏi.

Hôm nay anh mặc vest mang giày da, Tiểu Đoạn có chút kinh ngạc, toà nhà này chỉ có thể quét vân tay, khuôn mặt hoặc nhập mật khẩu để vào thang máy, Chu tổng cứ như vậy xuất hiện ở cửa có lẽ là đã trực tiếp nhập mật khẩu.

Tống Tình Thư chắc hẳn đã quá tin tưởng Chu Kỳ Nghiễn nên đã nói ra tất cả.

Tiểu Đoạn hơi thò đầu ra, nhìn trái nhìn phải, phát hiện anh một mình đi lên lầu, thư ký cũng không có ở đó.

Khí chất trên người Chu Kỳ Nghiễn quá mạnh mẽ khiến Tiểu Đoạn có chút khó thở, lắp bắp nói: "Thư Thư đêm qua ngủ không ngon, anh nói không tới nên cậu ấy đi ngủ bù rồi, bây giờ vẫn chưa dậy..."

Trái tim thấp thỏm lo lắng của Chu Kỳ Nghiễn dường như bây giờ mới được giải toả, anh cũng thả lỏng hơn một chút, thấy Tiểu Đoạn đã thay quần áo giày dép, xách túi xách, anh hỏi: "Muốn ra ngoài không?"

Cảnh tượng này có chút kỳ quái, Chu Kỳ Nghiễn lẽ ra không nên lên lầu mà không chào hỏi.

Chỉ là anh chưa liên lạc với Tống Tình Thư, có lẽ hôm nay thời tiết quá xấu, khiến anh nhớ đến một số chuyện không hay trong quá khứ, cho nên anh luôn cảm thấy có chút bất an.

Tống Tình Thư không nói mật khẩu cho anh, nhưng mật khẩu của cô cũng không khó đoán.

Chu Kỳ Nghiễn nghĩ mình đã đi quá giới hạn, định rời đi nhưng nhìn thấy Tiểu Đoạn sắp ra ngoài nên mới nhiều chuyện hỏi thêm một câu.

Tiểu Đoạn cuối cùng cũng tỉnh táo lại: “À, đúng rồi, ở nhà tôi có việc gấp, tôi lúc nãy… lúc nãy tưởng chị Sa Sa quay lại, vốn dĩ muốn nhờ chị ấy ở lại đây cùng với Thư Thư một lát. Hay là...", cô muốn nói hay anh ở lại với Thư Thư một lát.

Tống Tình Thư có chút không thích đối với những ngày mưa, nếu không có người ở nhà, khi tỉnh dậy cô sẽ rất khó chịu.

Đoàn Thư Dao lúc này thực sự đang rất vội.

Nhưng mặc dù Tống Tình Thư đặc biệt tin tưởng Chu Kỳ Nghiễn, Đoàn Thư Dao vẫn cảm thấy để Chu Kỳ Nghiễn ở đây một mình là không thích hợp lắm?

"Không sao đâu, cô cứ bận, tôi trông chừng ở đây."

Chu Kỳ Nghiễn dường như nhận ra sự lo lắng của Tiểu Đoạn, nhẹ nhàng nhếch khóe môi dưới, "Lát nữa sẽ có người đến đây."

Đoàn Thư Dao thở phào nhẹ nhõm: "Xin lỗi đã làm phiền anh, hôm nay cô ấy chưa ăn gì, nếu cô ấy tỉnh lại, phiền anh giúp đỡ chăm sóc cô ấy nhé".

Nói xong, Tiểu Đoạn nhìn đồng hồ rồi vội vàng rời đi: "Thật ngại quá Chu tổng, tôi đang có chút vội."

Sau khi Tiểu Đoạn rời đi, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Chu Kỳ Nghiễn đứng ở cửa, hơi cau mày.

Sau đó, anh ta gọi điện cho nữ trợ lý của mình: "Qua đây một chuyến đi."

“Đến đây”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK