Cuộc đời con người, có lẽ chính là quá trình không ngừng phủ nhận chính mình.
Lâm Sa Sa từng khẳng định cô sẽ không bao giờ nhận một nghệ sĩ thiếu chí tiến thủ, nhưng rồi cô vẫn nhận Tống Tình Thư.
Giới giải trí là nơi đòi hỏi dã tâm và sự kiên trì.
Dù nhìn từ góc độ nào, Tống Tình Thư đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.
Lúc đó, cô thiếu tiền là một lý do, nhưng lý do chính xác nhất, chính bản thân cô cũng không thể lý giải. Có lẽ là vô số nguyên nhân và sự trùng hợp, nhưng trong đó, có một điểm khiến cô không thể phủ nhận, đó là Tình Thư khiến cô nhớ đến người em gái thất lạc của mình.
Trên người Tình Thư vẫn còn lưu giữ nhiều nét ngây thơ và thuần khiết, vì vậy thỉnh thoảng cô bộc lộ sự non nớt không phù hợp với tuổi tác.
Thông minh, lanh lợi, chân thành, pha lẫn một chút ngây thơ vừa phải, giống như hình ảnh người em gái trong tâm trí cô khi lớn lên.
Cô từng khẳng định sẽ không bao giờ ký hợp đồng bán thân cho nhà tư bản, nhưng nhìn vào bản hợp đồng trước mắt, chỉ trong vòng hai mươi phút im lặng ngắn ngủi, cô đã gật đầu.
"Tôi ký."
Hợp đồng mười năm, nếu rời khỏi Tinh Thần, cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi ngành giải trí.
Tổng giám đốc bên cạnh nhìn cô đầy kinh ngạc, dường như không hiểu tại sao cô lại đồng ý.
Lúc này, cô liên tục thất thần, nhớ lại rất nhiều chuyện. Nhớ lại đêm hè mưa tầm tã khi cô còn nhỏ, tiếng ve kêu râm ran, tiếng ếch kêu ầm ĩ, làng quê yên tĩnh mà náo nhiệt. Tiếng mưa át đi mọi âm thanh, cô đang say sưa đọc một cuốn truyện cổ tích, khi ngẩng đầu lên, nhà cửa bỗng chốc hỗn loạn. Mọi người đều đi tìm em gái, người luôn lẽo đẽo theo sau cô từng bước một, khiến cô thường xuyên cảm thấy phiền phức. Từ khoảnh khắc đó, mùa mưa ẩm ướt đã trở thành nỗi ám ảnh của cả gia đình, rả rích kéo dài suốt nhiều năm.
Sau này, cô học hành, công tác đều theo khuôn phép, đạt được một số thành tích. Từng kiêu ngạo, tự mãn, nhưng mỗi lần nhìn thấy mái tóc mai bạc trắng của cha mẹ, cô lại đau đớn, nghẹt thở. Có lúc, cô thậm chí còn ích kỷ nghĩ, tại sao lại dùng một bất hạnh để trừng phạt tất cả mọi người, quên chuyện này đi không phải tốt hơn sao?
Nhưng tất cả mọi người đều mắc kẹt trong quá khứ.
Bao gồm cả chính cô.
Cô thường nghĩ, cái đêm hè ẩm ướt đó, nếu cô không cố tình tránh né em gái mà lén lút trốn trên cửa sổ lồi ra ngoài xem cuốn truyện cổ tích chết tiệt đó, có phải cô ấy vẫn sẽ lẽo đẽo theo sau cô từng bước một, sẽ không bị lạc mất.
Chuyện này đã giày vò cô suốt nhiều năm. Dù đã trưởng thành đến tuổi này, cô hiểu rõ bất hạnh này dù thế nào cũng không phải là lỗi của một đứa trẻ như cô lúc bấy giờ, cô vẫn không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Có lẽ khi bất hạnh ập đến, có một người để trách móc, còn dễ chịu hơn là tuyệt vọng thuần túy, dù cho là tự trách bản thân.
Lâm Sa Sa ngẩng đầu nhìn quản lý Mạnh, mỉm cười: "Giúp tôi cảm ơn Chu tổng."
Nói xong, cô không nhịn được nói thêm: "Lát nữa tôi sẽ tự mình đi cảm ơn."
Đúng vậy, em gái đã tìm thấy rồi. Năm chữ mà cô hằng mong ước bấy lâu nay, giờ đây đã thành hiện thực, nhưng lại giống như một giấc mơ quá đỗi chân thật. Càng chân thật, lại càng như hư ảo.
Là thật sao? Thật sự không phải là mơ sao?
Cô không ngừng tự hỏi bản thân, dù đã thực sự nhìn thấy cô gái đó, chạm vào khuôn mặt đã trở nên xa lạ kia, vẫn cảm thấy như một giấc mơ.
Nhưng quả thực đã xảy ra, như một phép màu.
Cô vừa từ Thân Thành trở về.
Cha mẹ cô tuần trước đã lên đường đi gặp em gái, ở một thị trấn nhỏ phía tây nam, nơi rất xa. Trên đường đi, họ đã nhận được rất nhiều tin tức về em gái. Nghe nói cô ấy đã kết hôn, sinh được một đứa con nhưng đã chết yểu, cuộc sống rất khó khăn. Khi gặp mặt, họ đã ôm đầu khóc nức nở, gần như không cần giám định ADN, mẹ cô chỉ cần nhìn là biết đó là con gái của mình. Tuy nhiên, cơ quan hỗ trợ tìm kiếm trẻ em vẫn sắp xếp giám định ADN. Kết quả ra rất nhanh, quả thực là, tờ giấy mỏng manh đó, dường như đã gánh hết nước mắt của cha mẹ cô cả đời.
Nhưng may mắn thay, cuối cùng cũng là một cái kết viên mãn.
Lâm Sa Sa đã gặp em gái. Cô không nhận ra được nữa, hoàn toàn không phải là dáng vẻ cô ấy lớn lên trong tưởng tượng của cô. Cô ấy trở nên đờ đẫn nhút nhát, chỉ có lúc khóc vẫn giống như trước, bướng bỉnh, thét gào, như muốn trút hết mọi uất ức ra ngoài.
Sau này còn rất nhiều thời gian, còn rất nhiều thứ có thể bù đắp, còn… Nói chung là còn rất nhiều, rất nhiều cái sau này. Cô càng nghĩ càng tâm trạng phập phồng, hận không thể trong thời gian ngắn ngủi bù đắp hết ba mươi năm đã thiếu hụt.
Cho đến giờ cô vẫn chưa thể bình tâm lại. Sau khi ký hợp đồng xong, cô một mình đến trụ sở chính. Lúc gõ cửa văn phòng Chu Kỳ Nghiễn, anh đang nói chuyện gì đó với Từ Trạch.
Từ Trạch nhìn thấy cô, khẽ nhướng mày: "Hay là hỏi đại diện Lâm đi."
Chu Kỳ Nghiễn ngẩng đầu, cau mày, vẻ mặt vô cùng thận trọng, khiến Lâm Sa Sa giật mình.
Lát sau, anh hỏi: "Cô biết Tiểu Thư thích thú cưng gì không?"
Vẻ mặt Lâm Sa Sa trở nên khó diễn tả. Thầm nghĩ Chu Kỳ Nghiễn cũng coi cô ấy là con nít quá rồi, bèn nhíu mày nói: "Chu tổng vẫn nên đừng chiều cô ấy quá. Thú cưng nào cô ấy cũng thích, nhưng đều không phải là thật sự thích. Anh cho cô ấy ôm hôn nuôi hai ngày thì được, lâu dài cô ấy sẽ không có nhiều kiên nhẫn đâu, đến cuối vẫn là anh phải tự mình nuôi."
Chu Kỳ Nghiễn không nhịn được bật cười: "Tôi biết."
Anh quá hiểu Tình Thư rồi, nhưng cảm thấy vui mừng vì Lâm Sa Sa thực sự rất thích cô, cũng rất hiểu cô.
"Vậy anh…"
Lâm Sa Sa trầm ngâm một lát, ánh mắt chợt lóe lên một tia nghi ngờ: "Chẳng lẽ cô ấy muốn có con?"
"...Ừm."
Lâm Sa Sa vỗ trán, vừa mới ký xong hợp đồng bán thân, cô liền chống nạnh, giọng điệu kiên quyết: "Ba năm, không, hai năm, trong vòng hai năm cô ấy tuyệt đối không được phép mang thai. Trừ phi cô ấy giải nghệ, nếu không, nếu cô ấy mang thai, tôi sẽ nhảy lầu từ đây xuống!"
Lý do thật ra rất đơn giản. Thứ nhất, Tình Thư còn quá trẻ con, chưa sẵn sàng làm mẹ. Thứ hai, trong showbiz, chẳng ai lại muốn mang thai sinh con vào lúc này cả.
Dù Chu Kỳ Nghiễn có thể lo chu toàn mọi thứ để Tình Thư tập trung đóng phim, nhưng rủi ro tiềm ẩn quá nhiều. Thật sự, đó không phải là một lựa chọn tốt.
Cô ấy thích trẻ con, muốn có nhiều đường lui cũng chẳng sai, sinh hay không sinh cũng chẳng sai, tự nhiên cô ấy sẽ có một trăm lý do. Nhưng cuộc đời này đâu có chuyện hoàn hảo, tình yêu của cô ấy đã rất viên mãn rồi, không cần phải thêm gì nữa.
Thái độ cứng rắn của Lâm Sa Sa chính là muốn nhắc nhở Chu Kỳ Nghiễn, đừng để Tình Thư quá tùy hứng.
Chu Kỳ Nghiễn còn chưa kịp lên tiếng, Từ Trạch đã nhanh nhẩu: "Đại diện Lâm cứ yên tâm, chẳng ai hiểu rõ Tống tiểu thư hơn Chu tổng. Và cũng chẳng ai mong Tống tiểu thư tốt hơn Chu tổng."
Lâm Sa Sa hít sâu hai hơi, bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nhớ ra mục đích chính của mình. Chu Kỳ Nghiễn giúp cô tìm em gái, chẳng qua là muốn dùng ân tình để trói buộc cô, khiến cô toàn tâm toàn ý ở lại Tinh Thần, giúp Tống Tình Thư mưu tính. Và lúc này, cô cũng thật sự có ý định làm vậy.
Chu Kỳ Nghiễn đã bằng lòng vì Tống Tình Thư làm đến mức này, vậy chắc chắn là hy vọng sự nghiệp của cô ấy ổn định phát triển.
Anh không chỉ là chồng của cô ấy, mà còn là anh trai, là người thực sự hy vọng mọi mặt của cô ấy đều tốt.
Lâm Sa Sa bình tĩnh lại, hắng giọng nói: "Tôi đến đây để cảm ơn Chu tổng đã giúp đỡ."
Chu Kỳ Nghiễn ngẩng đầu nhìn cô, khẽ cười: "Không cần khách sáo. Phải cảm ơn sự kiên trì không ngừng nghỉ của bố mẹ cô mới đúng. Tôi chỉ sàng lọc thông tin từ những gì họ thu thập được, đâu có làm gì nhiều. Hơn nữa, mục đích của tôi đã đạt được rồi, cô không cần phải cảm ơn tôi."
Lâm Sa Sa hiểu ý anh, mỉm cười: "Tôi biết, anh muốn bên cạnh Tình Thư đều là những người đáng tin cậy. Cô ấy thích ỷ lại vào tôi, còn tôi là người bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui. Vì vậy tôi mới ký hợp đồng dài hạn. Không phải vì muốn báo ân đâu, tôi thật sự thích Tình Thư, cũng cảm thấy Chu tổng làm việc rất có nguyên tắc, tôi thích người chân thành. Chúng ta đều đạt được mục đích của mình."
Chu Kỳ Nghiễn hiểu rõ Lâm Sa Sa. Anh biết cô không phải người dễ bị lay động bởi tiền bạc. Nhưng anh vẫn sẵn lòng vận dụng mọi mối quan hệ và nguồn lực để giúp cô, hoàn toàn không tính toán. Thậm chí, anh còn muốn cô cân nhắc sau khi mọi chuyện kết thúc. Chỉ vậy thôi đã là đủ.
Trước khi Lâm Sa Sa cáo từ, cô đột nhiên quay đầu lại, nói: "Tiểu Thư không phải là muốn có con, cô ấy chỉ muốn có được anh một cách chắc chắn hơn mà thôi."
Tình Thư ngủ quên trên ghế sofa, bởi vì Chu Kỳ Nghiễn chưa về, cô nhất quyết không chịu về phòng ngủ.
Khi anh cúi người bế cô lên, cô tỉnh giấc, mang theo vẻ uể oải vừa tỉnh ngủ. Cô thân mật ôm lấy cổ anh, cọ cọ vào lòng anh, nhỏ giọng gọi: "Anh..."
"Ừm." Chu Kỳ Nghiễn đáp lại, vẫn ôm cô. Khi đặt cô xuống giường, Tình Thư còn nắm chặt anh không cho anh đi.
"Anh đi rửa mặt đây, bảo bối." Anh vỗ vỗ mặt cô.
Tình Thư không tình nguyện buông anh ra: "Anh còn chưa hôn em."
Giọng điệu như đang oán trách anh quá lạnh nhạt.
Chu Kỳ Nghiễn cúi người, hôn lên má, mũi, miệng cô. Tình Thư đáp lại anh một cách nhẹ nhàng, tay đã vô thức đặt trên eo anh.
Cô thực sự rất thích hình xăm đó, đến nỗi hở ra là phải sờ sờ chạm chạm.
Chu Kỳ Nghiễn không nhịn được bật cười, nắm lấy tay cô chủ động cho cô sờ.
Dưới đường vân nhô lên li ti của hình xăm là làn da ấm áp của anh, hơi thở Tình Thư trở nên gấp gáp. Cô mơ màng gọi anh "Anh ơi", giọng nói mơ hồ, đầy ý vị tình d*c, mang theo âm đuôi quyến luyến câu hồn.
Chu Kỳ Nghiễn cảm thấy nếu không buông cô ra e rằng sẽ không kịp rửa mặt mất. Nhưng tay còn chưa kịp đẩy cô ra nửa tấc, Tình Thư đã bất mãn túm lấy vạt áo anh, đôi môi ướt át nóng bỏng hôn loạn trên mặt anh, cuối cùng mở miệng cắn nhẹ lên môi anh: "Anh ơi… anh đừng đi."
Chu Kỳ Nghiễn bất đắc dĩ nhíu mày. Anh cảm thấy mình có lẽ thực sự quá chiều cô rồi, đến nỗi cô luôn gây khó dễ cho anh, bởi vì biết rõ anh không nỡ từ chối cô.
Có lẽ Lâm Sa Sa nói đúng, Tình Thư không phải là muốn có con, chỉ là muốn xác định mối quan hệ của hai người một cách chắc chắn hơn, hy vọng có sự ràng buộc sâu sắc và vững chắc hơn. Nhưng đó không nên là một sinh mạng phải trả giá.
Chu Kỳ Nghiễn cọ cọ mũi vào mặt cô, nhỏ giọng nói: "Không phải là muốn chuẩn bị mang thai sao? Vậy thì không thể thức khuya. Em còn tiếp tục làm loạn như vậy, anh sẽ không thể ngủ đúng giờ mất."
Mắt Tình Thư sáng lên, xoay người liền buông anh ra, thậm chí còn hận không thể đẩy anh một cái: "Anh đi nhanh đi, nhanh đi."
Chu Kỳ Nghiễn bật cười, vỗ vỗ đầu cô: "Buồn ngủ thì ngủ trước đi, không buồn ngủ thì chờ anh một lát, anh hát ru cho em ngủ."
Bởi vì câu nói này, Tình Thư mặc dù mí mắt díp cả lại vì buồn ngủ, vẫn cố gắng đợi đến lúc anh rửa mặt xong lên giường.
Chu Kỳ Nghiễn nhìn cô nằm bò trên giường chờ mong đến ngốc nghếch, không nhịn được cười, chui vào chăn kéo cô vào lòng, sau đó mới nằm xuống.
Tình Thư dụi vào lồ ng ngực anh: "Anh, anh nói con của chúng ta sẽ giống ai nhỉ?"
Chu Kỳ Nghiễn ngược lại là thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Ừm… Giống em sẽ xinh hơn một chút."
"Giống ai cũng được, nhưng mà nhất định phải khỏe mạnh." Tình Thư nhỏ giọng nói. Hồi nhỏ, sức đề kháng của cô khá kém, không bị bệnh nặng bao giờ, nhưng bệnh lặt vặt thì liên tục. Bố mẹ lo lắng hết cả lên, cô quá khó nuôi, đến nỗi bố mẹ luôn không yêu cầu cô quá cao, chỉ hy vọng cô ăn ngon ngủ kỹ.
"Ừm. Vì vậy hai chúng ta phải đi khám sức khỏe tổng quát trước, sau đó cai thuốc lá rượu bia, không thức khuya, điều dưỡng cơ thể thật tốt."
Rõ ràng là do Tình Thư tự mình nhắc đến, cô bỗng nhiên có chút ngại ngùng, vùi đầu vào lồ ng ngực anh, ừm một tiếng.
"Vậy ngủ đi."
Ngón tay anh không ngừng vuốt v e eo cô, hát ru bên tai cô. Giọng anh rất hay, từ nhỏ Tình Thư đã thích nghe anh hát, nhưng anh không thích hát, nên rất ít khi thỏa mãn cô.
Lúc này Tình Thư hơi ngẩng đầu nhìn anh, lúc bốn mắt nhìn nhau, anh vừa vặn hát đến câu "Trung ý nhĩ" (ý chỉ thích em), tim Tình Thư bỗng lỡ mất một nhịp, sau đó không nhịn được ngẩng đầu hôn lên môi anh, uất ức nói: "Có phải anh đang cố quyến rũ em không?"
Chu Kỳ Nghiễn dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn lên môi cô, hơi thở có chút dồn dập đón nhận nụ hôn nóng bỏng, giọng nói trầm thấp: "Có sao?"
Tình Thư xác định mình bị quyến rũ rồi, nhưng vẫn không nhịn được gật đầu.
Đêm khuya tĩnh mịch, ước chừng lúc trăng lên đ ỉnh đầu, Chu Kỳ Nghiễn ôm cô đi rửa mặt, tiện thể trêu chọc cô: "Bảo bối, em như vậy thì bao giờ chúng ta mới chuẩn bị mang thai được?"
Tình Thư làm sao biết được Chu Kỳ Nghiễn làm vậy là cố ý. Cô ảo não vì khả năng tự chủ yếu ớt của bản thân, ủ rũ nói: "Vậy… Lần sau, lần sau em nhất định sẽ cự tuyệt sắc đẹp, ngủ ngoan ngoãn."
Nói xong lại tức giận: "Anh cũng phải chịu một nửa trách nhiệm."
"Được, vậy lần sau em cứ nhìn chằm chằm anh như vậy nữa, anh sẽ nhắm mắt giả vờ thành Liễu Hạ Huệ. Hay là sau này dậy sớm làm luôn đi, sau này anh sẽ gọi em dậy lúc sáu giờ sáng." Anh ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ.
Tình Thư kiên quyết từ chối: "Em đâu có điên.”
Hai người lại tranh luận về vấn đề này mười mấy hiệp, cuối cùng cũng không đưa ra được kết luận gì. Ngược lại, Tình Thư thật sự đi suy nghĩ đến khả năng dậy sớm, cuối cùng tự mắng mình đúng là điên rồi.
"Chờ mang thai rồi, mặc váy cưới sẽ không tiện cũng không đẹp nữa, hay là chúng ta tổ chức hôn lễ trước đi, được không?" Chu Kỳ Nghiễn bắt đầu câu nào câu nấy không rời khỏi chuyện mang thai, cứ như thể hai người thật sự sắp có con đến nơi rồi vậy.
Tình Thư thích đẹp, mới không muốn đợi đến lúc mang thai rồi mới mặc váy cưới, càng không muốn có con rồi mới tổ chức hôn lễ. Vì vậy cô nghiêm túc gật đầu.
Chu Kỳ Nghiễn mỉm cười. Với tính cách không có chút tự chủ nào và dễ phân tâm này của cô, e rằng chuẩn bị mang thai ba năm năm cũng không thành vấn đề.