Hai hiệp.
Tình Thư có chút không chịu nổi.
Người vừa rồi còn nói lớn tiếng rằng nếu anh không nói dừng lại thì sẽ cứ tiếp tục như vậy, giờ phút này lại lặng lẽ dịch ra xa, nằm nhoài bên mép giường nói chuyện với anh, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của anh.
Chu Kỳ Nghiễn nhận ra hành động nhỏ của cô, không nhịn được cong môi, phối hợp ngừng động tác, chỉ im lặng nhìn cô. Ngoài giường ra thì cô không quen chỗ nào khác, cuối cùng hai người lại trở về phòng ngủ.
Phòng tối om, chỉ có ánh đèn mờ ảo từ hành lang hắt vào, vậy mà đôi mắt cô vẫn sáng rực như sao trời.
Tình Thư nắm tay anh, x0a nắn lòng bàn tay anh, lẩm bẩm gọi "Anh ơi..."
Dường như cô không hề hay biết, tiếng gọi ấy, với anh, lại mang một sức nặng khó tả. Lúc vui, lúc buồn, cô đều thích gọi anh bằng cách gọi ấy, như thể nó có một ma lực kỳ lạ, luôn thu hút anh về bên mình.
Có lẽ là thật sự có, nếu không thì trái tim anh sao có thể trở nên mềm mại như vậy.
"Ừ." Anh đáp, bàn tay ấm áp khẽ siết lấy tay cô, ánh mắt chứa đựng nụ cười ẩn ẩn, nhưng giọng điệu lại mang theo sự tinh quái, "Em mệt rồi à?"
Sự mệt mỏi dâng trào, nhấn chìm Tình Thư trong nỗi sợ hãi, như thể cô đang chìm dần trong dòng nước lạnh lẽo, cận kề bờ vực của sự tuyệt vọng. Cô muốn bấu víu vào anh, tìm kiếm một tia hy vọng mong manh, nhưng thực tế phũ phàng: chính anh là người đẩy cô vào vực sâu này.
Yêu đến tận cùng, hóa ra lại là hận. Tình Thư từng thoáng chốc cảm thấy hận anh, nhưng nước mắt cứ lăn dài trên má, cô vẫn phải siết chặt lấy anh. Yêu anh nhiều đến vậy, yêu đến mức cam tâm tình nguyện rơi lệ, nên cô muốn kéo anh cùng khóc. Cô cứ lặp đi lặp lại lời ghét bỏ, nhưng những gì trào ra, đều là yêu thương.
Làm sao bây giờ? Cô thật sự không biết phải làm sao.
"Anh ơi, anh ơi..." Tiếng gọi ấy, như liều thuốc giảm đau, như câu thần chú vạn năng, lặp đi lặp lại, mang theo sự tuyệt vọng và hy vọng mong manh.
Cô cuộn tròn người trong vòng tay anh, đầu vùi vào ngực anh, giọng nói nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve: "Anh ơi... em đau quá."
Động tác của anh đột ngột dừng lại, ánh mắt đầy áy náy, dịu dàng hôn lên từng tấc da thịt của cô, nói lời xin lỗi hết lần này đến lần khác. Tình Thư lại thấy tủi thân, chủ động rướn người lên, vụng về chạm vào anh, nói: "Em lừa anh đấy, anh quá vội vàng rồi, anh có thể... chậm một chút được không?”
Cơ thể chẳng đau đớn gì, chỉ là tim đau thôi. Rõ ràng là hạnh phúc vui vẻ, sao lại đau đến thế? Hay là yêu thương chính là đau khổ?
Màn đêm buông xuống, ngọn đèn sáng rực bị Tình Thư tắt đi, chỉ còn lại ánh đèn vàng mờ ảo ở hành lang. Cô sợ mình quá chật vật, cũng sợ nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, đó không phải là ánh mắt của anh trai.
Là anh trai sao? Không phải anh trai.
Nhưng chính là anh trai.
"Anh ơi, anh ôm em đi." Giọng cô khẽ cầu xin, đầu ngón tay cào loạn trên người anh, mong muốn một cái ôm.
Thực chất, cô chỉ cần một cái ôm, nhưng cũng không muốn chỉ có cái ôm.
Tâm trạng mâu thuẫn như vậy, vừa đau đớn vừa hạnh phúc một cách kỳ lạ, đây chính là yêu sao?
"Anh ơi..." Khi không hiểu được gì, cô lại gọi anh. Anh trai sẽ không giải đáp mọi vấn đề của cô, nhưng anh trai sẽ khiến trái tim xao động của cô bình tĩnh lại.
Chu Kỳ Nghiễn sắp bị cô hành hạ đến phát điên rồi, bèn gấp gáp và mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên, Tình Thư từ trước đến nay vốn là người nhanh quên, huống chi cô cũng không thật sự ghét anh. Vừa rồi khóc lóc om sòm, giờ đây lại như chưa có chuyện gì xảy ra, cô nắm lấy tay anh, khẽ rướn người lên, bướng bỉnh lắc đầu: “Không mệt, em chỉ là muốn nói chuyện với anh.”
Kỳ thực... cũng không phải khó chịu, chỉ là anh quá hung dữ, mất hết sự dịu dàng thường ngày, dáng vẻ đó có chút xa lạ. Cô thích mọi mặt của anh, nhưng vẫn cần thời gian để thích nghi.
"Em nói gì cơ?" Anh cười, yên lặng nhìn cô, khẽ nheo mắt đánh giá cô, lại như đang quyến rũ. Đầu ngón tay quấn lấy tóc cô, dùng đuôi tóc nhẹ nhàng lướt qua cằm cô.
Tình Thư thấy ngứa, cười né sang một bên, anh đưa tay kéo, cô lại rơi vào lòng anh.
Ánh mắt giao nhau, không tiếng động, khơi dậy d*c vọng âm thầm mà mãnh liệt. Hơi thở đều tràn ngập d*c vọng nóng bỏng, như ngọn lửa nhỏ yếu ớt, bị gió thổi một cái, lại bùng cháy dữ dội. Hận không thể thiêu đốt đối phương.
Tình Thư cảm thấy một loại hoảng sợ như sắp gặp đại nạn, nhưng trái tim lại đập thình thịch, ma xui quỷ khiến hôn lên môi anh.
"Anh ơi, em thật sự rất thích anh." Giọng cô khẽ thì thầm, như lời tỏ tình, lại như lời thốt ra một cách vô thức.
Lời nói ấy lọt vào tai Chu Kỳ Nghiễn như một loại mời gọi. Anh im lặng hôn cô, ấn eo cô, hung hăng đâm vào.
Tình Thư nắm chặt lưng anh, muốn cầu xin tha thứ, bèn cứ lặp đi lặp lại gọi "anh ơi", nhưng lại hoàn toàn không nhận ra, gọi như vậy, căn bản là vô ích.
Hoặc là bản thân cô cũng không muốn từ chối anh, cô cũng tham luyến sự thân mật này.
Cơ thể như bị rút hết sức lực, cơn mệt mỏi bao trùm lấy cô, khiến cô mơ màng, chẳng khác gì chim sợ cành cong. Nhìn thấy anh, cô run rẩy, cổ họng khàn đặc, chỉ đủ sức khàn khàn hỏi: "Anh ơi... anh muốn đi sao?".
Dường như cô luôn sợ anh sẽ rời đi, dù biết anh sẽ trở lại, dù cô có thể đi tìm anh bất cứ lúc nào. Cô đã lớn, không còn là cô bé mười mấy tuổi bất lực nữa, nhưng nỗi sợ hãi ấy vẫn cứ lẩn khuất trong tim.
Ban đầu là cô nhìn thấy anh trở mình, im lặng chống tay lên ngực anh, khẽ lắc đầu, như đang nói không cần nữa.
Nhìn thấy anh đứng dậy, lại sinh ra mơ màng, tưởng anh muốn đi, bèn theo bản năng túm lấy anh.
Chu Kỳ Nghiễn cúi đầu hôn lên trán cô, cười rồi hỏi: "Em muốn nữa à?"
Tình Thư biết anh cố ý trêu chọc cô, bèn hừ nhẹ một tiếng: "Sao anh lại như vậy chứ?"
"Như vậy là sao?" Anh bình thản hỏi, hơi cúi người xuống nhìn cô, tay chống bên người cô, cơ bắp căng cứng, ẩn chứa một sức mạnh khiến Tình Thư không khỏi nhớ đến đôi tay ấy đã từng ôm chặt lấy cô, khống chế cô như thế nào.
Tình Thư kéo chăn che kín người, chỉ để lộ đôi mắt, khẩn cầu: "Anh ơi... anh đừng đi."
"Em thật sự muốn vậy à?" Anh nhìn cô với ánh mắt thích thú, rõ ràng sợ đến chết đi được, nhưng vẫn phải nắm chặt lấy cô. Sự dính người của cô hình như đã đạt đến một tầm cao mới.
Tình Thư hơi ngẩng đầu, li3m khóe môi anh, nhỏ giọng lặp lại: "Đừng đi."
Giống như cái máy phát lại vậy.
Chu Kỳ Nghiễn vuốt v e gò má cô, dịu dàng hôn l3n chóp mũi cô: "Anh không đi, anh đi lấy đồ ăn cho em."
Lúc Tình Thư đi theo anh ra ngoài, mới phát hiện trời đã sáng từ lâu rồi, vậy mà lại mơ màng đến mức không phân biệt được ngày đêm.
Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh, vạt áo rộng che khuất mông cô, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp. Tình Thư đứng bên cạnh anh nhìn, không nhúc nhích, giống như đứa trẻ con chờ được cho ăn, kỳ thực là đầu óc đã trống rỗng, thời gian như chậm lại, hình ảnh trước mắt trôi nổi đều có chút hư ảo, cô không hài lòng với việc chỉ nhìn, chờ đến lúc anh rảnh rỗi, liền rướn người lên hôn lên khóe môi anh.
"Anh ơi..."
Cố ý muốn gây sự chú ý của anh.
Anh cố nhịn, không để ý đến cô, nhưng cô lại liên tục chạm vào anh, như thể nhất định phải thu hút sự chú ý của anh.
Chu Kỳ Nghiễn tắt bếp, trực tiếp bế cô lên, đi về phía phòng khách. "Em còn như vậy nữa, lần sau khóc cũng đừng cầu xin anh."
Tình Thư ôm chặt cổ anh, chóp mũi cọ cọ vào má anh, cọ xong má trái lại cọ má phải, đôi môi ẩm nóng lướt qua môi anh, nhỏ giọng cười vui vẻ: "Anh ơi, em rất thích anh ôm em."
Chu Kỳ Nghiễn bật cười, hình như hết cách với cô, hồi lâu sau mới "ừ" một tiếng.
"Em cũng thích anh ôm em và hôn em như vậy." Cô rướn người lên, ngậm lấy môi anh, như đang làm mẫu.
Vì vậy, Chu Kỳ Nghiễn đáp lại cô bằng một nụ hôn nồng nàn hơn.
Tình Thư cười thỏa mãn, hình như không còn gì muốn nữa, bèn ôm cổ anh, làm nũng gọi anh trai.
Chu Kỳ Nghiễn sớm đã rối loạn tâm trí, đột ngột đẩy cô ngã xuống ghế sofa, lòng bàn tay xé toạc áo cô, siết chặt lấy eo cô.
Tình Thư co rúm người lại, rồi lại duỗi ra, chân quấn lấy eo anh, thân mật áp sát vào mặt anh: "Anh ơi."
Chu Kỳ Nghiễn nheo mắt, cúi đầu hôn lên môi và lưỡi cô.
Tình Thư cảm thấy chút sức lực cuối cùng của mình cũng bị rút cạn. Cô thậm chí không còn nước mắt, chỉ còn lại một chút bất an mơ hồ trống rỗng, đầu ngón tay yếu ớt không còn đủ sức nắm lấy anh, cong cổ tựa vào vai anh.
"Anh ơi, em thích anh."
"Ừ."
"Anh cũng không nói thích em." Cô lẩm bẩm những lời vô nghĩa, chỉ là cảm thấy thật khó có được, có thể dính lấy anh như vậy. Hình như thế nào cũng cảm thấy chưa đủ, ôm chưa đủ, hôn chưa đủ, nói bao nhiêu lời cũng chưa đủ, làm nũng bao nhiêu cũng chưa đủ.
Cô muốn chiếm cứ toàn bộ sự chú ý của anh, muốn nuốt chửng anh, hòa làm một thể.
"Anh yêu em." Anh nói.
"Anh ơi..."
"Hửm?"
"Ôm chặt em được không." Cô cố gượng nâng đầu lên, hôn lên mặt anh.
Ánh mắt Chu Kỳ Nghiễn trở nên u ám, đưa tay ôm lấy eo cô, siết chặt.
"Đã ôm chặt rồi."
Vì vậy, Tình Thư nằm nhoài trong lòng anh ngủ thiếp đi.
Cô mơ một giấc mơ dài, trong mơ vẫn là lúc anh rời đi năm đó. Tình Thư khóc đến xé lòng nát phổi, xe của anh quay lại, anh dắt tay cô, dịu dàng nói: "Đừng khóc nữa Tiểu Thư." Hóa ra dù là mười ngày hay mười năm, chỉ cần anh xuất hiện trở lại, cô sẽ tha thứ cho tất cả.
Tình Thư bừng tỉnh, chóp mũi cọ cọ vào mặt anh, nhỏ giọng gọi: "Anh ơi..."
Vẻ mặt anh khi ngủ không hề dịu dàng, ngược lại càng thêm lạnh lùng, có lẽ là vì đường nét lông mày sắc sảo.
Tình Thư đưa tay lên, khẽ véo lông mi anh, anh hơi nhíu mày. Tình Thư không nhịn được bật cười, áp sát hơn, hơi thở phả vào mặt anh, như thể bị động vật nhỏ li3m qua.
Chu Kỳ Nghiễn kỳ thực đã tỉnh từ lâu, chỉ là lười biếng không muốn động đậy. Lúc này đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt trong veo nhìn cô chằm chằm.
Tình Thư sợ đến mức kêu lên thất thanh, bị anh hung hăng bịt miệng. Anh dồn cô vào góc, tùy ý hôn cô, vuốt v e cô.
Tình Thư ở trong không gian nhỏ hẹp không thể duỗi người, nhưng vẫn cố gắng quấn tay chân vào người anh, như dây leo mềm mại quấn lấy anh. Đôi mắt trong veo ấy, lại mê hoặc lòng người một cách kỳ lạ.
Lúc tỉnh lúc ngủ, mơ mơ màng màng qua ba ngày, hai người mới lần đầu tiên ra khỏi cửa.
Hôm nay trời mưa nhỏ, thành phố A về đêm đèn neon rực rỡ. Tình Thư muốn ăn lẩu ở phố mới, hai người mặc quần áo ra ngoài.
Kỳ thực là cảm thấy nếu không ra ngoài hít thở không khí, thì thật sự quá hoang đường rồi.
Lúc bước chân ra khỏi nhà, Tình Thư bỗng nhiên phát hiện điện thoại đã mất tích. Sau hồi lục tìm, cô mới tìm thấy nó nằm gọn trong khe sofa, đã tắt nguồn từ lâu vì hết pin. Sạc pin lên, cô mới tá hỏa khi thấy chị Sa Sa và Tiểu Đoạn đều đã gọi điện cho cô. Nhóm nhỏ trên QQ cũng đang rôm rả, trêu chọc cô vì "biệt tích" quá lâu.
“Tám tiếng đồng hồ rồi.”
“Mười hai tiếng đồng hồ rồi.”
“Ba ngày rồi.”
“Thật ngạc nhiên khi trẻ tuổi có thể sung sức như vậy.”
“Chu tổng quả nhiên tài năng xuất chúng, ở bất cứ lĩnh vực nào cũng đều thành công.”
“Giỏi giang, đúng vậy.”
Chân Tình Thư bỗng chốc như nhũn ra, suýt chút nữa đã quỳ sụp xuống đất.
Cô lướt xem lịch sử trò chuyện, phát hiện mình lại lên hot search. Hóa ra là hôm đó, có người chụp được cô và Lăng Việt đang ăn cơm cùng nhau.
Hai người ghé đầu vào nhau trò chuyện, đầu gần sát vào nhau bị chụp qua cửa kính, ống kính tele siêu xa, không rõ chụp từ khoảng cách bao xa, hơn nữa lại là ảnh chụp góc chết, nhìn rất giống hai người chuẩn bị hôn nhau.
Tuy nhiên, Lăng Việt đã nhanh chóng liên lạc với chị Sa Sa, giải thích rằng đó chỉ là ảnh chụp góc chết. Anh ấy có thể tìm ảnh chụp cận cảnh để làm rõ sự việc, hơn nữa lúc đó Tình Thư đang cho anh ấy xem chiếc nhẫn trên cổ.
Về chuyện này, Lâm Sa Sa từ lúc hai người đăng ký kết hôn đã hỏi ý kiến của Chu Kỳ Nghiễn: có thể công khai hay không, khi nào thì có thể công khai, có thể công khai đến mức độ nào.
Chu Kỳ Nghiễn đã ngầm cho phép công khai chuyện hôn nhân nếu cần thiết. Do đó, Lâm Sa Sa không cần liên lạc với Tình Thư, cô trực tiếp thông báo tin kết hôn của mình và Tinh Thần chính thức xác nhận. Tin tức này không gây ra sóng gió gì lớn, chỉ khiến một số người bất ngờ vì tưởng rằng Chu tam thiếu gia chỉ chơi đùa với cô, ai ngờ lại thật sự kết hôn.
Trong phòng riêng của quán lẩu, Tình Thư vẫn chăm chú xem điện thoại. Chu Kỳ Nghiễn gọi món xong, nước lẩu, rau và đủ loại món ăn được bưng lên, xe đẩy dần đầy ắp.
Anh im lặng nhúng thịt, pha nước chấm đặt trước mặt cô.
Một phút, hai phút... mười phút trôi qua.
Chu Kỳ Nghiễn lạnh lùng rút điện thoại của cô, "Không muốn ăn thì về thôi."
Tình Thư định phản bác, nhưng điện thoại bỗng vang lên. Mắt cô mở to, muốn giật lấy, nhưng anh đã cúi đầu nhìn thấy.
Là Tiểu Đoạn, ba ngày ba đêm rồi, hỏi cô có thể đi chơi nữa không. Biết cô còn đi ăn lẩu, Tiểu Đoạn thất vọng vô cùng, còn đề cử Chu Kỳ Nghiễn đi uống thuốc bổ thận.
Hai người chen vào nói đùa, điện thoại của Tình Thư bị bỏ quên, anh vừa lúc nhìn thấy dòng chữ "thất vọng vô cùng" của Tiểu Đoạn.
Chu Kỳ Nghiễn nhíu mày, gần như không thể tin nổi: "Em... không hài lòng ư?"
Tình Thư cứng họng, hồi lâu mới lúng túng đáp: "Không, em rất hài lòng."
Cô suýt nữa thề, nhưng phủ nhận thì không đúng, thừa nhận lại càng kỳ quái.