- Kết quả của những ai dám bôi nhọ Đông Phương Quốc, nếu như muốn chết, thì xin mời cứ tiếp tục..
Vân Lạc, Tiểu Phong thở dài, biết ngay mà, công chúa bọn họ yêu nước như thế mà có người dám ở trước mặt cô ấy nói xấu Đông Phương Quốc thì kết cục chỉ có chết, tên này mới bị liệt hai chân thì còn quá nhẹ.
Mọi người xung quanh nhanh chóng hãi hùng, ai mà có dè, cô gái tưởng mong manh yếu đuối thế này mà lại ra tay ác liệt, dứt khoác như vậy chứ, Lăng Nhất Thiên và Kỳ Phong cũng không ngoại lệ.
Tên to béo kia dường như vẫn chưa biết sợ, còn khích bác:
- Cô gái nhỏ, đừng tưởng có chút võ công thì ta sẽ sợ, ta đổ oan cho hắn đó làm sao nào, giờ ta còn muốn bắt cô về làm vợ bé nữa đấy….
Vân Lạc, Tiểu Phong cười thầm, tên này có não không vậy, dám ở đây đòi bắt công chúa tôn quí của họ về làm vợ lẽ, khẳng định cuộc sống sau này của hắn không khác địa ngục là bao nhiêu.
Lăng Nhất Thiên, Kỳ Phong rất tức giận, nhưng lỡ đóng vai yếu đuối rồi thì nên đóng cho trót, xem cô gái bí ẩn này còn trò gì.Quả nhiên, không nói không rằng, Lý Quân Khuê đã nhanh chóng lấy roi ngựa quất vào người hắn, lực đạo rất mạnh mẽ, nhanh chóng trên người tên to béo đó đã có vết nức, máu chảy rất ghê tởm.
Lý Quân Khuê cũng không vừa, nhẹ nhàng quất thêm vài chục roi nữa, tên to béo đó căn bản không có khả năng tránh né, trên người hắn bây giờ chằng chịt nữa vết roi, thịt da lẫn lộn, nhìn cũng không dám nhìn.
Lăng Nhất Thiên và Kỳ Phong nhanh chóng nuốt nước miếng, khẳng định cô gái này không phải loại dễ chọc.
Sau đó, Lý Quân Khuê cũng không tha cho hắn, nhanh chóng từ từ, rải thêm….
muối ớt vào vết thương của hắn.
Hắn ta hoảng sợ vô cùng, nhất định hôm nay giẫm phải cái gì chứ, chọc phải người không nên chọc rồi, sợ rằng vết thương này ba tháng mới khỏi hết hoàn toàn.
Hắn sợ hãi, nhanh chóng lết đi, tên láu cá kia cũng vậy.
Trong đám người đứng hóng chuyện, có một số người đã từng bị hắn lừa đảo nhưng không biết làm sao giải oan, nay thấy cô gái này trừng trị được hắn, nhanh chóng chạy đến rối rít cảm ơn.
Lý Quân Khuê cũng không nói gì nhưng âm thầm nở nụ cười sáng như mặt trời, vô tình góc đứng của Lăng Nhất Thiên lại thấy được nụ cười ấy, ngây người một lúc.
Lý Quân Khuê cùng Vân Lạc và Tiểu Phong sau khi khéo léo đuổi được đám người đó, cũng mất hứng đi chơi định quay người đi về thì Lăng Nhất Thiên hỏi:
- Chúng ta không quen biết nhau, sao cô cứu ta...!
- Rảnh rỗi, cứu.
Lý Quân Khuê nói.
Vân Lạc, Tiểu Phong thì lạ gì tính cách này của công chúa nhà họ chứ, nên cũng không ngạc nhiên lắm.
Mà phải nói là tên ốm yếu đó may mắn thu hút được sự chú ý của công chúa, công chúa mới cứu, bằng không cho dù cho cô mười xe vàng cũng đừng mơ.
Sau đó Lý Quân Khuê lại nói tiếp:
- Ta biết ngươi không bị bệnh, ngược lại rất khỏe mạnh, không biết vì lí do gì ngươi giả trang nhưng nếu ngươi làm hại dân lành thì coi chừng ta đó.
Ta cứu ngươi được thì giết ngươi được..Ta đi trước.
Lăng Nhất Thiên nghe vậy liền đơ người, hắn ta cảm thấy giả trang rất giống mà, ai cũng không phát hiện ra, sao cô gái này lại biết chứ, nhưng nhanh chóng hỏi lại:
- Xin cho tại hạ biết quí danh cô nương.
- Gọi ta Lý Quân Khuê.
- Ta muốn hỏi thêm một câu cuối cùng, mong Lý tiểu thư trả lời.
- Được.
- Tại sao cô lại biết Thục phi nương nương cho tên người hầu chiếc túi đó.
- Ta là bằng hữu thân thiết với cô ấy.
Sau đó, quay người kéo đám người Tiểu Phong đi.
Vân Lạc cười khúc khích, sao công chúa của họ lại trêu chọc người, đã không yêu mà còn đi gây thương nhớ, cho cái tên đó đố tên công tử đó tìm ra đúng người nhưng Tiểu Phong lại có thắc mắc:
- Sao tỷ tỷ biết hắn không bị bệnh?
~Haiz yaa, trong lúc viết chữ lên tay hắn, ta bí mật bắt mạch thử, ai ngờ mạch đập khỏe còn hơn ta, máu chảy lưu thông như thế thì bệnh gì chứ…
Vân Lạc và Tiểu Phong hơi bất ngờ, không biết tỷ tỷ lại còn có trò này.
Bỗng nhiên, Vân Lạc nói:
- Chết rồi, cái túi còn ở trên người hắn.
~Không sao đâu, cái túi đó quí giá với người ngoài, chứ chúng ta thiếu gì.
Cái túi đó ngày xưa ta tùy tiện cho một nô tì có mẹ bị bệnh sắp chết, do ta bỏ tiền trong túi đó nên giờ cái túi mới lưu lạc ra ngoài, không ngờ lại vào tay tên to béo kia.
Vân Lạc, Tiểu Phong sững sốt.
Tỷ tỷ sao lại không biết giá trị của cái túi đó chứ, lại còn tùy tiện cho người hầu, đúng là phong cách vương giả, tùy tiện cho một cái cũng bằng tiền bổng lộc nửa năm của hoàng hậu, chắc chắn là cố ý muốn giúp nhưng lại muốn thử xem nô tì có duyên hay không, mới bày trò này, chả trách khi xưa mạnh miệng nói không cần nửa năm bổng lộc của tên cẩu hoàng đế.
Lăng Nhất Thiên tự nhiên ngứa mũi, hắc xì một cái rõ to:
- Chết tiệt, giả bệnh nên bây giờ bênh thật rồi à.
- Công tử, người nói xem, tại sao trên người cô ấy lại có mùi hương thơm lạ như vậy, rất dễ chịu nhưng thần chưa từng ngửi qua.
Kỳ Phong nói
- Ta cũng chưa từng ngửi qua cái này bao giờ.
Xem ra chuyến vi hành lần này của ta tốn công vô ích.
Thôi, về cung.
- Dạ, hoàng thượng..
Danh Sách Chương: