Hôm nay, trường săn mới chính thức bắt đầu.
Bắc Bình Vương và Bắc Bình Vương phi đã tới từ sáng sớm.
Vừa mới đến, như mọi năm Bắc Bình Vương phi đã bắt đầu hành cung nữ lên bờ xuống ruộng.
Chu Y Thu (Bắc Bình Vương phi) trước giờ không hiểu sao rất ghét Nhan Tuyết Nhi, luôn kiếm cách hành hạ cô ta nhưng Nhan Tuyết Nhi chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt vì Chu gia chính là gia tộc lớn nhất Lăng Thiên Quốc, lại còn có quan hệ mật thiết Nhan gia.
Nhan Tuyết Nhi nghe tin Bắc Bình Vương phi đến thì vội vàng chạy ra ngay nhưng cũng chậm trễ một bước, bị Chu Y Thu mỉa mai:
- Ý chà… Nhan hoàng hậu ăn no ngủ kĩ quá ta, đại tẩu đến nãy giờ mà vẫn không thấy muội muội đến tiếp đãi, thực buồn.
_Đại tẩu, muội…muội…
- Sao, đại tẩu nói đúng quá mà đúng không?
_Muội không có, đại tẩu.
Muội đang chuẩn bị đón đại tẩu kĩ hơn thôi.
- Ta thấy muội đang cố ý nói ta làm khó muội.
_Đại tẩu, tẩu đừng có quá đáng.
Bao nhiêu năm ta nhẫn nhịn tẩu rồi.
Tại sao ta đường đường là hoàng hậu Lăng Thiên Quốc mà phải nghe lời tẩu chứ?
- To gan, dám nói với đại tẩu như thế.
Bắc Bình Vương giờ mới lên tiếng.
(Bắc Bình Vương cũng không thích Nhan Tuyết Nhi)
_Chắc ngươi cũng quên rồi đúng không? Để đại tẩu nhắc cho ngươi nhớ.
…Năm.xưa....!
- Đại tẩu, đừng… muội…muội biết muội sai rồi..
- Tốt.
Tránh ra cho đại tẩu nghỉ ngơi.
Lý Quân Khuê nghe tin Chu Y Thu đến rồi, vội vàng chạy đến.
~Chu công tử...à không...Đại tẩu, lâu rồi không gặp, tẩu còn nhớ tiểu muội này không?
- Ha..Lâu rồi không gặp nha.
Trời ơi, tiểu muội càng ngày càng xinh đẹp quá nha.
~Đại tẩu, tẩu đừng nói như vậy.
Tẩu cơ hồ còn đẹp hơn tiểu muội.
- Hahhaa… Mau đi vào đây, ta muốn nói chuyện với muội.
Các vị phi tử khác nghe Thục phi nói như vậy với Bắc Bình Vương phi mà Vương phi còn mừng rỡ tình thân mến thân đáp lại thì vô cùng bất ngờ.
Không ai ngờ được Bắc Bình Vương phi khó tính lại dễ dàng với vị phi tử này.
Nhan Tuyết Nhi nghe vậy vô cùng hoảng hốt.
Lại nói vì sao hai người này thân nhau.
Chu Y Thu lúc còn là đại tiểu thư của Chu gia chính là một người thích đi đây đi đó, nghịch ngợm.
Có lần lén trèo tường cải trang nam đi Diệp Hàn Quốc chơi, ngao du sơn thủy.
Bất ngờ giữa đường, gặp ăn cướp, nhưng may mắn nhờ có Đông Phương Ngân Thục cứu (lúc đó đang ở hoàng cung Diệp Hàn Quốc chơi) nên hai người kết tình bằng hữu.
Cứ ngỡ Đông Phương Ngân Thục lại có thêm vị ca ca, ai ngờ, ngày cuối cùng Chu Y Thu ở lại Diệp Hàn Quốc lại bị Đông Phương Ngân Thục phát hiện.
Lúc này, trường săn đã khởi động.
Luật đi săn hôm nay như sau: Lăng Nhất Thiên, Lý Quân Khuê, Bắc Bình Vương và Bắc Bình Vương phi sẽ vào rừng đi săn.
Trong vòng bốn nén nhang, ai săn được nhiều điểm hơn sẽ thắng ( Vì đảm bảo tính công bằng nên mỗi loại thú sẽ tùy vào kích thước, và độ khó-dễ khi săn mà qui đổi thành điểm).
Người thắng cuộc sẽ là người có được Thiên Ngân cung (là cây cung quí, khi sử dụng cung này để bắn, có thể tăng gấp hai lần sức công phá nhưng không phải ai cũng có thể sử dụng được nó.
Trên sa trường, có cây cung này trong tay mệnh lệnh sẽ tương đương với đại tướng quân).
Chu Y Thu nói với Lý Quân Khuê:
- Muội muội, tẩu biết ngay mấy năm nay do không có muội tham gia thôi, chứ muội mà đã tham gia thì ả Nhan hoàng hậu đó còn kém xa.
~Chu tẩu, tẩu đừng nói nữa.
Muội còn phải nhìn sắc mặt Nhan hoàng hậu để sống đó.
- Muội đang đùa tỷ à.
Muội không thích thôi, chứ muôi mà đã thích thì làm gì đến lượt ả.
Còn nữa do tên hoàng thượng đó không có mắt, nhìn nhầm hạt cát thành viên dạ minh châu.
~Hahaaa
Lăng Nhất Thiên ngồi một bên nghe đại tẩu và Lý Quân Khuê nói liền đen mặt lại.
Không phải vì bênh Nhan Tuyết Nhi mà vì....!thấy Thục phi không thèm nói chuyện với mình mà lại vô cùng hăng say với đại tẩu
Bắc Bình Vương biết tính của phu nhân mình, nên chỉ biết cười trừ.
Ai đời nói xấu vợ người ta ngay trước mặt người ta đâu, chắc chỉ có mình phu nhân nhà ông mới dám làm thế.
Lần lượt, hoàng thượng, Thục phi, Bắc Bình Vương và Bắc Bình Vương phi đã đi vào rừng săn bắt.
Thời gian bốn nén nhang cũng đã hết.
Hoàng thượng và các người khác cũng đã đem thành quả trở về giao cho Đường công công và Kỳ Phong kiểm tra, tính điểm.
Nhìn chung, Bắc Bình Vương phi về sớm nhất, xe thành phẩm của Bắc Bình Vương lớn nhất, Lăng Nhất Thiên bị thương nặng nhất, xe thành phẩm của Thục phi là nhỏ nhất.
Vì mỗi xe thành phẩm đều được che chắn kĩ càng nên cơ bản nhìn ngoài không thể biết trong đó có gì.
Giang tần thấy thế liền mỉa mai:
- Oaaaa...Thục tỷ tỷ...Xem chừng tỷ vất vả rồi, tỷ bắt được nhiều chưa kìa.
~Cảm ơn Giang muội, cũng vất vả cho muội.
Sáng giờ, rảnh quá không có việc gì làm nên muội cũng đừng kiếm vị tỷ muội nào tặng cam nữa nha.
Xui xẻo cho vị ấy lắm.
Lý Quân Khuê không nhanh không chậm đáp lại.
Chu Y Thu nghe Lý Quân Khuê nói thế liền bật cười:
- Bao năm không gặp, vẫn là muội lợi hại.
Xem chừng muội đã có át chủ bài nên không cần đi săn nhiều, lại còn dùng thời gian đó đi hái nho rừng.
Tỷ bái phục muội.
~Cũng đâu phải dễ dàng vậy.
Muội phải hái nho rừng để dụ "nó" đó.
- Muội cứ nói làm như muội đi săn hồ ly vậy.
Haha
~Muội làm sao săn được hồ ly cơ chứ.
- Muội cứ nói đùa.
Thế ai là người một lần bắt được hai con hồ ly để tranh tài với Chu công tử, để bổn công tử đây phải gọi tỷ tỷ nhở?
~HHahaaa.
Đến giờ công bố kết quả.
Đường công công phụ trách tuyên bố:
- Xếp hạng tư: Bắc Bình Vương phi đi săn được: bốn con thỏ, hai con nai, một con gấu.
Tổng cộng: 2500 điểm.
- Xếp hạng ba: Hoàng thượng: Bốn con thỏ, một con hươu, một con hổ.
Tổng cộng: 2800 điểm.
- Xếp hạng nhì: Bắc Bình Vương: hai con thỏ, hai con nai, một con hồ ly.
Tổng cộng: 3200 điểm.
Lúc này,cả hội trường vô cùng sửng sốt.
Ai mà không biết hồ ly là loài vô cùng hiếm gặp, mà có gặp cũng vô cùng khó bắt, bởi vì chúng vô cùng ranh mãnh, xảo nguyệt.
Vì vậy người bắt được chúng ba phần may mắn bảy phần tài giỏi.
Nhưng bây giờ mọi người mới để ý, hình như Bắc Bình Vương bắt được hồ ly chỉ đứng hạng hai thì.....Thục phi nãy giờ chưa có tên đã bắt được con gì....!
- Xếp hạng nhất: Thục phi: Bạch hồ ly có 5000 điểm.
Lúc này ai ở xung quanh cũng nhao nhao muốn tận mắt chứng kiến Bạch hồ ly, xem xong ai cũng há hốc mồm.
Bạch hồ ly tỉ lệ gặp còn khó hơn hồ ly, đã vậy muốn bắt nó phải đi thât sâu vào khu rừng kiếm nho rừng để dụ nó.
Mà tốc độ của Bạch hồ ly còn nhanh hơn cả ngựa phi nước đại.Nếu muốn bắt nó không chỉ cần sức mạnh mà cần phải có đầu óc.
Nhan Tuyết Nhi lúc đầu thấy xe thành phẩm của Thục phi là nhỏ nhất, thế mà cô ta lại về trễ nhất định mom men lại tranh thủ chọc tức cô ta, thế mà cô ta lại mang Bạch hồ ly về.
Thật tức chết cô.
Ninh phi, Hạ phi thì vô cùng phấn khích.
Nhan Tuyết Nhi mọi năm chỉ cùng lắm bắt được hai con thỏ, hai con nai hoặc hươu thôi, năm nay Thục phi đã bắt được Bạch hồ ly, trực tiếp vả vào mặt Nhan hoàng bậu vài cái.
Đám người A Tam, A Tứ thì đã biết trước rồi nhưng vẫn không kìm được xúc động.
Lăng Nhất Thiên nhất thời á khẩu, không biết nói gì.
Nếu thua Bắc Bình Vương thì không có gì đáng nói, vì đây là địa bàn của đại ca, thế mà hắn lại thua dưới tay của Thục phi.
Bắc Bình Vương cũng ngạc nhiên không kém, chạy lại chỗ Thục phi bái phục, nhận Lý Quân Khuê thành nghĩa muội.
Vốn dĩ mấy ngày nay hắn đã nghe tin Bạch hồ ly xuất hiện, định hôm nay sẽ đi bắt thử vì nghe danh đã lâu nhưng chưa có cơ hội gặp nó lần nào, ai ngờ lại chỉ bắt được hồ ly, còn Thục phi chỉ mới đến đây lần đầu nhưng đã bắt được, xem ra đây là ý trời.
Bắc Bình Vương phi thì khỏi phải nói mừng rỡ đến cỡ nào, không chỉ vậy, lúc sau còn được Lý Quân Khuê tặng lại Bạch hồ ly cho đem về.
Về phần Thiên Ngân cung đương nhiên thuộc về Thục phi.
Thế là kết thúc chuyến đi săn..
Danh Sách Chương: