Hôm nay, bà phải dạy dỗ lại ả hồ li tinh này mới được.
- Ngươi còn không biết tội?
Nhan hoàng hậu cô ta rất biết diễn, nhanh chóng gỉa vờ hoảng sợ, quì xuống.
_ Thần thiếp biết tội rồi, xin thái hậu nương nương khai ân...!.
Đọc truyện hay, truy cập ngay { T R Ù M T R U Y Ệ Л.
V Л }
- Nếu hôm nay ta tha tội cho ngươi, há chẳng phải sau này phàm là phi tử của hoàng thượng, ai cũng gọi ta là hoàng ngạch nương được hay sao? Người đau mau đem Nhan hoàng hậu nhốt vào Tâm Tư cung, phạt đóng cửa tự vấn hai tháng, phạt bổng lộc nửa năm..
Giang tần thấy thế bất bình lên tiếng:
- Bẩm Thái hậu, Nhan tỷ tỷ cũng đường đường là hoàng hậu của Lăng Thiên Quốc, tại sao không được gọi người là hoàng ngạch nương, trong khi ả Thục phi kia thì được, đâu có còn tôn ti trật tự hậu cung.
- Ngươi đúng là không biết trời cao đất dày.
Ai mà không biết Thục phi chính là công chúa tôn quí của Đông Phương Quốc, được người dân tứ đại cường quốc ngưỡng mộ, Nhan hoàng hậu thì có là gì so với Thục phi chứ...!Ninh phi lhinh bỉ nói.
- Ả Thục phi là công chúa Đông Phương Quốc thì sao chứ? Có gì hơn Nhan tỷ tỷ mà ai cũng yêu quí như thế? Rõ ràng là hồ li tinh quyến rũ người..Dù sao cũng chỉ là thê thiếp của hoàng thượng, còn không bằng một góc của Nhan tỷ tỷ.
- Ngươi..
To gan dám sỉ vả Thục phi...Người đâu, phạt vả miệng Giang tần trước cửa Nguyệt Thần cung để cảnh cáo, ngươi thích Nhan hoàng hậu như vậy cho đóng cửa tự vấn chung vs nàng ta hai tháng, phạt nửa năm bổng lộc, toàn bộ bổng lộc của ngươi chuyển hết cho Thục phi...Cho các ngươi biết, thân phận của Thục phi không phải chỗ cho các ngươi bàn tán, các ngươi đã nghe rõ chưa?
- Dạ.
Tất cả các vị phi tử đều sợ sệt nói.Ai cũng biết Thục phi rất được thái hậu yêu thích, nhưng đến mức độ này thì không ai tưởng tượng nổi.
Về phần Ninh phi, cứ tưởng mở miệng châm chọc vài câu để chọc Nhan hoàng hậu chơi, ai ngờ lại hưởng lại, nếu bây giờ Thục phi không đóng cửa cung, thì cô nguyện ý đứng chung thuyền với cô ấy, tiếc là...!
Về phần Giang tần, cô ta bị thái hậu phạt vả miệng đến chảy máu, trông rất thảm nên giờ rất tức tối.
Vân Lạc vừa đến thì vừa kịp lúc xem được kịch hay đang rất hả hê, cũng từ xem được trong đám phi tử này có ai chống đối lại tỷ tỷ cô nhưng sực nhớ ra còn có chuyện muốn nói với thái hậu nên nhanh chóng đưa lệnh bài của Thục phi cho cung nữ của thái hậu, kêu cô ta đi bẩm báo lại cho thái hậu, nhanh chóng Vân Lạc đã được vào.
- Thái hậu kim an, nô tỳ là Vân Lạc của Ngọc Tâm cung đến đây để nhận bổng lộc tháng.
Thái hậu thấy Vân Lạc bèn vui hẳn lên.
- Vân Lạc, mau lại đây.
Chủ tử ngươi sao rồi?
- Bẩm thái hậu.
Chủ tử rất tốt, tinh thần cũng rất vui vẻ.
- Tốt lắm, phải như thế chứ.
Sau đó còn dặn dò vài câu mới nhanh chóng gọi Tô ma ma mang Vân Lạc đi nhận bổng lộc tháng.
Giang tần thấy thế bèn ghi hận trong lòng, thề nhất định phải trả thù.
Sau khi tiệc kết thúc, Giang tần cố ý đứng đợi Vân Lạc.
- Giang tần nương nương an, nô tỳ có viêc xin đi trước.
- Đứng lại, ai cho ngươi đi...Người đâu bắt con tiện tì đó lại đây cho ta.
Vân Lạc bắt đầu thấy có chuyện gì đó không ổn ở đây, chắc chắn ả ta đang muốn trả thù tỷ tỷ nhà cô nhưng không được nên định mượn cớ trút giận lên cô đây.
Vân Lạc nhanh chóng xoay người, cười thầm: Muốn đối phó với cô, chỉ bằng mấy cung nữ yếu ớt này, không đáng để cô giãn gân cốt.
- Giang tần nương nương, nô tì là người của Ngọc Tâm cung, có lỗi sai cũng là Thục phi trách phạt, không đến lượt người nhọc lòng.
Giang Vô Thần nghe thâý thế thì rất tức giận, một ả tiện tì cũng ngang nhiên dám nói như thế với cô, xem ra cô còn quá hiền từ.
Sau đó tiếp tục gọi đám thái giám tới bắt Vân Lạc.
Tuy đám thái giám này không phải đối thủ với cô, nhưng bù lại số lượng nhiều, còn chơi đánh úp khiến cô không kịp xoay sở, nhanh chóng Vân Lạc đã bị người của Giang Tần bắt lại.
- Tiện tì này dám hỗn xược với ta như thế, vả miệng.
Vân Lạc bắt đầu cảm thấy không xong rồi, phen này bị hành hạ đến chết mẩt, tỷ tỷ thì đã đi ra ngoài rồi, còn nếu không đi ra ngoài cũng không thể đến cứu cô được vì tỷ tỷ đã thề không bước chân ra khỏi Ngọc Tâm cung.Vân Lạc bắt đầu cảm thấy đau trên mặt, Giang tần ra tay rất ghê gớm mỗi cái tát đều rất đau.
Bỗng nhiên, lúc cô thất vọng nhất lại nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc....!
- AI DÁM.
======
Lại nói về Lý Quân Khuê cô đã đi gần đến Hoa Hương Phường rồi thì lại có cảm giác xấu, nên quyết định quay lại Ngọc Tâm cung.
Lúc quay về thì không thấy Vân Lạc đâu, hỏi A Tam thì hắn bảo Vân Lạc đi đến cung của thái hậu rồi nhưng đi đã lâu vẫn chưa thấy quay lại.
Cô bắt đầu thấy lo lắng, do dự một lát, quyết định mở cửa cung đi tìm Vân Lạc.
Đi một lúc, quả nhiên như cô dự đoán, Vân Lạc đang bị bắt nạt...!
======
- Nương nương, người.....người thật sự đến sao?
Lúc này Giang tần hoảng hốt, cô chưa thấy Thục phi lần nào nhưng theo như biểu hiện của Vân Lạc thì chắc chắn người vừa nói chính là Thục phi, cô chưa kịp hoàn hồn thì nghe Thục phi nói tiếp, khí phách thật bức người.
- Ngươi là ai mà dám ở đây trừng phạt Vân Lạc của ta?
Cung nữ bên cạnh Giang Vô Thần thấy vậy, bức xúc nói:
- To gan, ngươi là ai mà dám nói chuyện với Giang tần như vậy, còn không mau quì xuống.
- À thì ra là Giang muội muội.
Muội muội rõ ràng không tốt chút nào đến cung nữ bên cạnh lại ngu xuẩn như vậy, không hiểu rõ tôn ti trật tự gì hết.
Tiểu Phong vả miệng cô ta thật mạnh cho cô ta biết làn sau trước khi nói cần suy nghĩ.
Thấy vậy, Giang Vô Thần đôn đả
- Tỷ tỷ làm như vậy cũng không thích hợp lắm, cô ta là cung nữ của muội, trách phạt dạy dỗ cô ta cũng là muội, sao muội lại phiền tỷ tỷ cơ chứ.
- A..
Hoá ra muội muội cũng biết cung qui này sao? Vậy SAO CÒN CỐ TÌNH VI PHẠM?
- Muội...!muội...!
Lý Quân Khuê lạnh lùng nói tiếp
- ,Người của ta, cô cũng dám đánh, xem ra cô chưa biết tính tình của ta rồi.
Ta chính là người có ân tất trả, có thù tất báo..
Vân Lạc, ngươi bị đánh mấy cái? Ta trả lại cho ngươi gấp đôi
- Nương nương, nô tỳ không sao hết, nô tỳ chỉ mới bị tát hai cái thôi.
- Được, Tiểu Phong mau tát cô ta bốn cái trả lại cho Vân Lạc.
Tiểu Phong tức giận nãy giờ nhưng không nói gì, bây giờ hắn ta phải tát cô ta cho thật mạnh để trả lại hết cho Vân Lạc tỷ, ai bảo cô ta dám tát người thương của hắn.
- Ngươi dám, ta đường đường là phi tử đang được sủng ái nhất của hoàng thượng, lại ở đây bị cẩu nô tài như ngươi tát sao? Dù sao Thục phi tỷ cũng hơn ta một bậc thôi, lại bị thât sủng nhiều năm như vậy, người nghĩ hoàng thượng đứng về phía ai
Giang Vô Thần tự tin nói.Cô ta không tin Thục phi ở đây dám tát cô, dù sao ả ta cũng chỉ là phi tần thất sủng thôi nhưng ả ta đã lầm.
Vừa dứt lời,cái tát như trời giáng giáng xuống mặt cô, làm cô lệch cả một bên hàm.
- Cho dù ta có thất sủng, chỉ hơn ngươi một bậc thì cũng là hơn cô, sao ta lại không dám?
Nhanh chóng bốn cái tát được Lý Quân Khuê tặng cho Giang Vô Thần, vết thương mới đè vết thương cũ trông cô ta vô cùng thảm.
Trước khi đi Lý Quân Khuê còn bồi thêm cho cô một câu khiến cô vô cùng sợ hãi:
- Ta nói rồi, ngày tháng sau này, cô cứ chờ đó.
Ta nhất định không để cô yên đâu..
Danh Sách Chương: