Nhưng mãi cho đến tập đoàn cũng chẳng thấy anh chú ý đến mình, ánh mắt chỉ dán lên người cô. Cậu ta càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, Lệ Thành chưa bao giờ để mình chịu thiệt bất cứ chuyện gì.
Nhân lúc Khương Nhiễm đi vệ sinh, Triệu Chí Viễn liền tự mình đi vào nhận tội với anh trước.
“Lão đại, chuyện hôm qua tôi không có cố ý.”
Đứng trước bàn làm việc của anh, cậu ta nín thở trình bày nỗi lòng.
“Cố ý chuyện gì?”
Anh không thèm để ý, mắt nhìn lên màn hình máy tính làm việc.
“Nói chuyện của anh với trợ lý Khương.”
“Chuyện đó bỏ đi.”
Lệ Thành lúc này mới đan hai tay ngước lên nhìn cậu ta.
Triệu Chí Viễn còn chưa kịp mừng rỡ thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh:
“Nhưng nếu để tôi nghe thấy cậu gọi cô ấy là trợ lý Khương một lần nào nữa thì…”
“Vâng.”
Cậu ta rụt cổ. Nghe được rõ sự uy hiếp trong lời nói của Lệ Thành.
“Đi ra làm việc đi.”
Thấy cô sắp về rồi, anh liền phất tay đuổi người.
Triệu Chí Viễn đi ra ngoài. Tự mình vuốt ngực thở hắt ra, cậu ta đi theo Lệ Thành lúc anh 17 tuổi, đã tám năm rồi đủ để hiểu con người của anh. Một khi đã đắc tội với người này, thì phải xác định hứng chịu được sự trả đũa của anh.
Mà cậu ta đâu biết được rằng, chính nhờ “mồi lửa” hôm qua của mình, mà “lão gian manh” nào đó mới có cơ hội “ăn sạch” con gái nhà lành người ta.
Khương Nhiễm vừa trở về phòng, mông còn chưa đặt xuống ghế đã bị anh kéo vào lòng.
“Này, đây là chỗ làm việc, ra dáng một ông chủ chút đi.”
Cô đen mặt đánh vào tay anh.
Lệ Thành không đáp trả, mắt vẫn dán lên màn hình máy tính, chỉ cầm lấy tay cô đưa lên môi hôn một cái.
“Anh…”
Cô còn chưa kịp nói gì đã bị anh quay phắt sang chặn lấy môi.
Lệ Thành ngậm lấy đôi môi mềm mại, mút nhẹ một cái, tách miệng cô ra. Đưa lưỡi sang quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào. Càng hôn càng mãnh liệt, bàn tay của ai đó vuốt nhẹ từ đùi của cô di chuyển lên trên.
“Lệ Thành, đừng làm ở đây.”
Khương Nhiễm đẩy nhẹ anh ra, giữ chặt lấy bàn tay muốn đi tiếp lên trên, nhỏ giọng. Cô không muốn để người bên ngoài nghe thấy họ đang làm gì, xấu hổ lắm.
“Được, vậy chúng ta về nhà.”
“Không được, anh mau làm việc đi.”
Cô lắc đầu.
Nhìn cô ngượng ngùng nép vào ngực mình, Lệ Thành càng muốn trêu chọc cô hơn. Nhưng nhìn lại quả thực công việc cần giải quyết rất nhiều, đành phải buông tha cho cô.
“Sắp tới em có muốn sang Singapore công tác với anh không?”
Nghĩ đến gì đó, anh liền hỏi người trong lòng.
“Em đi được sao?”
“Vì sao không? Em không những là trợ lý mà còn là... vợ của anh.”
Mấy chữ cuối anh còn cố ý kéo dài bên lỗ tai của cô.
“Đi thì đi, anh mau làm việc đi.”
Cô đẩy nhẹ anh ra, ngượng ngùng đứng dậy.
***
Ba ngày sau.
Sân bay quốc tế Hoa Hạ.
Trên máy bay, khoang ghế ngồi hạng thương gia.
“Tối qua mất sức, em nên ngủ một chút đi.”
Khương Nhiễm lườm cái kẻ không biết xấu hổ nào đó, còn không phải vì “giằng co” với anh cả một đêm hay sao?
Lệ Thành càng ngày càng không biết tiết chế, đêm nào cũng kéo cô lăn qua lộn lại trên giường mãi đến nửa đêm mới chịu buông tha.
Khương Nhiễm quả thực là đã kiệt sức, máy bay còn chưa cất cánh cô đã mơ màng thiếp đi. Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cô còn lờ mờ cảm nhận được ai đó đắp chăn cho mình.
Anh ngồi xem bản kế hoạch cả một đoạn đường bay dài, đến khi nghe thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh liền quay sang nhìn con mèo nhỏ đang ngủ say bên cạnh.
“Tiểu Nhiễm…”
Lệ Thành nhẹ nhàng lay cánh tay của cô, gọi.
“Ừm.”
Khương Nhiễm lờ mờ tỉnh dậy, ánh mắt vẫn còn say ngủ.
Đợi cho cô hoàn toàn tỉnh táo rồi anh mới chỉnh cho cô ngồi thẳng lại, vén vài sợi tóc con toán loạn trên đầu mái tóc dài.
Tiếp viên hàng không đang làm nhiệm vụ nhắc nhở các hành khách ngồi ngay ngắn vị trí chờ máy bay hạ cánh. Nhìn thấy hành động cưng chiều này của anh thầm ngưỡng mộ cô gái tốt số.
…
Ra khỏi sân bay cũng là bảy giờ tối, thời tiết bên ngoài về đêm mát mẻ. Khương Nhiễm vừa rồi đã ngủ một lúc lâu, cho nên bây giờ không buồn ngủ nữa.
“Thành, chừng nào anh đi bàn việc làm ăn?”
Cô hỏi người đàn ông bên cạnh.
“Ngày kia.”
Anh chú tâm nhìn màn hình máy tính, nhưng vẫn khônc quên trả lời cô.
“Vậy ngày mai anh định làm gì?”
Cô lại hỏi.
“Ở nhà… chơi đùa với em.”
Khụ…
Triệu Chí Viễn ngồi ghế phó lái tự sặc nước bọt của mình, ho khụ một tiếng, rồi lén nhìn sắc mặt của hai người phía sau. May mà tài xế lái xe không hiểu được bọn họ đang nói gì, nếu không... chậc.
“Ngày mai không làm gì, em định đến viện bảo tàng nghệ thuật Singapore một chuyến.”
Cô lườm anh, có người ở đây còn không biết xấu hổ nói ra mấy lời này.
“Ừm, anh đi cùng em.”
“Được.”
Xe đưa bọn họ đến trước một căn biệt thự ở trung tâm thành phố, rồi dừng lại.
Ba người cùng bước xuống, Triệu Chí Viễn mang đồ vào trước. Lệ Thành cùng Khương Nhiễm vào sau.
“Biệt thự này là của Lệ gia hả?”
Cô ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, hỏi.
“Không.”
Anh lắc đầu.
“Hả?”
“Nói chính xác hơn là tài sản của riêng lão đại.”
Triệu Chí Viễn đi từ bên trong ra giải đáp.
Cô “à” lên một tiếng rõ dài rồi đi tiếp vào bên trong.
Nhìn qua ngó lại cũng không thấy một bóng dáng nhỏ nào của người làm, cô liền nhìn Triệu Chí Viễn thầm thương cảm. Có một ông chủ cổ quái không thích người lạ vào chỗ của mình như anh, thì cậu ta phải chịu thiệt thòi rồi.
May là cậu ta không cảm nhận được sự cảm thương này của cô, nếu không nhất định sẽ òa lên khóc mất. Dọn đồ đạc xong xuôi, theo thường lệ Triệu Chí Viễn liền chuẩn bị đi ra khách sạn ở.
“Chi… trợ lý Triệu, cậu ở lại đây đi. Còn trống nhiều phòng thế mà.”
Khương Nhiễm thấy vậy liền gọi cậu ta. Suýt thì quen miệng gọi là “Chí Viễn” rồi.
“Chuyện này…”
Triệu Chí Viễn khó xử nhìn sang Lệ Thành đang đứng cạnh cô.
“Thế nào?”
Cô nhìn sang anh trừng mắt với kẻ nào đó.
“Tùy cậu.”
Anh nhún vai, tỏ ra mình thế nào cũng được.
Khương Nhiễm rất hài lòng với thái độ này của anh liền thả lỏng cơ mặt, đi lên lầu. Bỏ lại Triệu Chí Viễn với khuôn mặt mờ mịt, không tin vào hiện thực.
Vừa đi vào phòng, Lệ Thành đã nhanh chân bước theo ngồi thẳng lên giường cô.
“Anh đi sang phòng khác.”
Cô nhăn mày, không đồng ý để anh lại ngủ ở phòng mình.
“Anh không thể ngủ thiếu mùi vợ được.”
Anh ra vẻ lời ngay ý thật.
“Nhưng có anh, em không ngủ được.”
Cô nghiến răng, hiếm khi được đi nước ngoài công tác. Cô muốn được “nghỉ ngơi”.
“Nhưng lúc nào anh cũng thấy xong việc em đều ngủ rất ngon giấc.”
Anh lắc đầu không cho là vậy.
“Em nói không được là không được, anh ngoan ngoãn đi ra ngoài đi.”
Khương Nhiễm kéo lấy tay anh dùng hết sức mới lôi được người ra ngoài, đóng rầm cửa một cái, khóa trái cửa phòng.
Vì thế anh chỉ có thể ngoan ngoãn trở về phòng mình.