“Có bắt được không?”
Nhiếp Chính xoa cái cổ đau nhức nhìn người vừa chạy đến báo cáo.
“Đã bắt được, đang đợi bên ngoài.”
Người kia gật đầu, đáp.
“Đưa hắn vào đây.”
“Vâng.”
Nhận lệnh liền đi ra lôi một người đàn ông trung niên vào vứt cho lão quỳ rạp trước mặt cậu ta.
“Ông muốn tự khai, hay là để tôi “chăm sóc”.”
Nhiếp Chính vuốt cao dao găm sắc nhọn vừa lấy ra trên tay, cứa nhẹ vào đầu ngón tay liền rướm máu. Nhưng trên môi cậu ta vẫn nở nụ cười quỷ quyệt.
“Tôi, tôi không biết gì cả.”
Lão lắc đầu nguầy nguậy, miệng liên tục lặp đi lặp lại một câu, nói mình không biết gì.
“Ông nói xem, con dao này mà khắc lên da thịt vài vết, chắc sẽ tuyệt lắm.”
Cậu ta không tức giận trước hành động này của lão, ngược lại còn vui vẻ thả ra một câu khiến lòng người ta phải điếng lên một cái.
“Cậu, cậu tha cho tôi. Tôi thật sự không biết gì hết. Là người đàn bà đó đã bảo tôi làm thế.”
Lão thất kinh liên tục đập mạnh đầu xuống đất.
“Vậy sao?”
“Đúng vậy. Gia đình tôi nghèo, con gái tôi đã tới tuổi đến trường đi học nhưng hoàn cảnh không cho phép. Rồi đột nhiên hôm đó bà ta xuất hiện, chuyển cho tôi một số tiền lớn, còn hứa là sẽ tìm cho con tôi một ngôi trường tốt. Chỉ cần tôi đâm… nổ chiếc xe đó. Nhất định tất cả sẽ hoàn tất trong nay mai. Tôi, tôi cũng là vì con nên mới làm chuyện thất đức như vậy. Còn động đến các anh…”
Lão run rẩy bò trên mặt đất nói toàn là lời thật lòng.
“Người phụ nữ đó là ai?”
Nhiếp Chính có nhìn thế nào cũng không nhận ra là lão đang diễn liền bán tín bán nghi hỏi.
“Tôi không biết rõ.”
Tài xế lắc đầu bối rối. Nhưng sau một hồi cuối cùng cũng “nhớ ra” liền hô:
“Tôi trong lúc lái xe có nghe được cuộc gọi điện của bà ta có nhắc đến tam thiếu gia của nhà họ Lệ, còn tự xưng là mẹ.”
Nói như vậy thì khác nào là đang ám chỉ người phụ nữ đó chính xác là Tô Nhung. Lệ gia ở Hoa Hạ này chỉ có một gia tộc duy nhất.
“Được rồi, trở về đi. Tôi sẽ quan sát tình hình trước, nếu phát hiện ông dám nói dối trước mặt tôi. Hậu quả thế nào, ông tự mình đoán trước đi.”
Nhiếp Chính suy tư một lát rồi đặt con dao lên bàn, phất tay nói với ông ta.
“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài.”
Tài xế như nhận được đặc xá liền đứng lên chạy như bay ra xe, phóng đi mất.
“Ngài John.”
Tên tài xế vừa mới đi không bao lâu, Nhiếp Chính đã gọi ngay cho John.
[Ừm.]
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông ở đầu dây bên kia rõ ràng là đang rất mệt mỏi.
“Là Tô Nhung.”
[Cậu chắc chắn?]
“Tên tài xế lái xe chở ả nói thế. Thêm nữa, hắn chỉ là một tên tài xế lái xe bình thường, hoàn toàn không có liên can đến Lệ gia. Không có lý do gì để một kẻ bình thường như vậy động đến chúng ta được.”
Nhiếp Chính có vẻ rất tin lời tài xế.
[Được rồi. Cậu đi nghỉ ngơi đi, chuyện này vẫn là nên điều tra kĩ càng hơn một chút, tôi cứ cảm thấy có gì đó rất không đúng ở đây.]
John thở dài.
“Vâng.”
…
Về phần tên tài xế kia, hắn chạy xe hòa mình vào con đường tấp nập xe cộ. Lát sau lại rẽ vào một con hẻm quanh co. Đi một hồi đường thì đến trước căn nhà bỏ hoang, rồi tắt máy bỏ lại xe ở đó.
“Mệt chết tôi.”
Tên “tài xế” bỏ mũ ra, khuôn mặt thật quen thuộc hiện rõ ra trước mắt.
“Lão Vu, thật ra không cần ông phải đích thân ra trận đâu.”
Lệ Thành từ trong góc tối như đã đợi sẵn từ trước, đi ra nói với người đàn ông.
“Tên tài xế kia là một kẻ không thể nào tin tưởng được. Tốt nhất cứ mang hắn để ở Lệ gia, khi nào xong việc thì thả ra.”
Lão Vu lại chẳng quan tâm lời anh nói, vứt mũ lên tay anh rồi quay người đi mất.
“Dù sao già đây cũng ít khi diện kiến với người bên ngoài, rất thuận tiện cho việc này.”
Trước khi đi khỏi nơi đó, ông còn bỏ lại một câu.
Thái độ bây giờ cùng ban nãy khác một trời một vực. Thật đúng là…
***