“Ngài John, tài liệu ngài cần.”
Tên vệ sĩ cầm xấp tài liệu vừa mới in ấn ra đưa đến tay hắn.
“Ừm.”
Cầm trên tay.
Một hồi lâu, rốt cuộc là bỏ xuống không xem nữa.
“Mau bắt lấy cô ta.”
Đột nhiên ngay lúc này vang lên tiếng hét của Nhiếp Chính.
Khương Nhiễm vừa rồi nhờ phần nhọn của đá mà cắt được dây trói tay. Nhưng vừa chạy ra ngoài đã bị cậu ta nhìn thấy.
Cuối cùng bị đuổi đến mũi tàu. Nhìn xuống mặt biển xanh ngắt, cô mím chặt môi.
“Đạn của tôi không có mắt, nếu cô còn chạy nữa. E là…”
Nhiếp Chính lấy khẩu súng từ thắt lưng ra, đe dọa.
“Cậu cần gì phải vậy, chẳng phải là rất muốn giết tôi ngay sao?”
Cô quay lại nhếch môi nhìn cậu ta.
“Sao tôi phải làm vậy?”
Nhiếp Chính theo bản năng hỏi.
“Đương nhiên là tôi đã biết bí mật của cậu.”
“…”
“Cậu xem, số tiền lớn như vậy. Nếu có chia ra thì vẫn là cậu hời nhất, chúng dùng để làm gì nhỉ?”
“Câm miệng, nếu cô dám nói thêm một lời nào nữa. Đạn của tôi sẽ ghim vào đầu cô đấy.”
Cậu ta hoảng hốt khi bị người khác vạch trần.
“Anh hoảng cái gì chứ?”
Cô nhún vai.
“Bỏ súng xuống.”
Chợt phía sau lưng cậu ta vang lên giọng nói trầm khàn lạnh người.
“Không xong rồi, phía đuôi tàu có một vài tên lạ mặt nhảy từ thuyền khác sang. Trên tay còn cầm súng, trông rất dữ tợn, tôi đoán… 70% là cướp biển.”
Đột nhiên có người chạy lên hốt hoảng báo.
Đoàng đoàng đoàng.
Không cần 30% kia nữa, tiếng súng vừa nổ ra đã chứng minh tất cả.
Cạch.
John tạm gác chuyện hiện tại sang một bên, bình thản quay người lại, nhận khẩu súng từ thuộc hạ đưa đến chĩa thẳng về phía đuôi tàu. Tất cả vệ sĩ có mặt cũng lũ lượt làm theo.
“Chà, có chuẩn bị cả rồi sao?”
Khoảng mười mấy tên cướp biển hung hăng xuất hiện. Vừa thấy mấy họng súng đen chĩa về phía mình, chẳng thèm sợ hãi, cười đùa.
“Đại ca, phía sau kia có một mỹ nữ.”
Có tên chú ý đến người con gái đứng sát vào mũi thuyền.
“Đúng là mỹ nữ.”
Hắn nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt háo sắc.
“Kể cũng lạ, tàu lớn như vậy mà cũng chỉ có một đám các người. Nhất định là một đám giàu có.”
“…”
“Được, các người cứ nổ súng. Anh em của chúng ta ở bên kia thuyền nếu như đếm thời gian không thấy chúng ta về, không biết con tàu này sẽ lủng một lỗ to đến nhường nào đâu.”
Thấy đám người không có ý muốn nói chuyện với mình, tên cầm đầu cười lớn nói.
“Các người muốn gì?”
John biết, bọn chúng là lời thật lòng, đành thỏa hiệp.
“Đương nhiên là, tiền và mỹ nữ kia.”
“Trên thuyền không có tiền mặt, chỉ có mỹ nữ.”
Khương Nhiễm trợn mắt, không tin được lời này là được thốt ra từ miệng của John. Hắn thật sự, vô sỉ như vậy?
Cô lạnh cả sống lưng, biết bản thân nếu còn không mau làm gì đó. Chắc chắn sẽ bị chúng bắt đi. Lệ Thành không thể nào đến kịp, làm sao đây.
“Các người tin thật sao? Bọn chúng là đang bỏ trốn, làm sao lại không mang theo tiền mặt cơ chứ?”
Cô cười lạnh, nói trúng trọng tâm.
“Bỏ trốn?”
Vẻ mặt tên cầm đầu tái đi trông thấy, hắn ghét nhất là bị kẻ khác qua mặt. Điều này chẳng khác nào chửi thẳng vào mặt hắn là ngu ngốc.
“Giao tiền bạc của cải ra đây.”
Rầm.
Đột nhiên con tàu rung lắc dữ dội, cô giữ chặt lấy thành tàu, suýt thì rơi xuống biển.
“Mất kiên nhẫn rồi.”
“Cái bọn ngu này, tao còn đang ở trên thuyền này. Nhỡ đụng mạnh quá chìm tàu, xem tao có bắn chết bọn ngu đó hay không.”
Tên cầm đầu bực tức mắng.
“Anh bình tĩnh, chắc là chúng thấy yên tĩnh quá nên mới hành động trước thôi.”
John nhân lúc bọn chúng mất cảnh giác liền ra hiệu cho Nhiếp Chính, cậu ta hiểu ý cầm chắc khẩu súng trên tay.
Đoàng đoàng đoàng.
Hai người chuẩn xác nã sáu phát súng. Năm tên cướp biển liền ngã xuống với một lỗ nhỏ màu đỏ trên trán.
Đến khi bọn cướp biển phát hiện thì dưới đất đã nằm gần nửa số lượng.
“Má nó chứ.”
Tên cầm đầu la lớn, nhặt lấy khẩu súng vì cú va mạnh rơi trên đất lên. Bắn liền hồi về phía bọn họ.
John cùng Nhiếp Chính trốn vào một góc.
Đợi đến lúc đám cướp biển ngừng bắn, mới căng thẳng nhìn ra ngoài.
“Mau đi về phía đuôi tàu.”
“Cậu điên sao? Thuyền của đám cướp biển kia đang ở đuôi tàu.”
“Bọn chúng đang đi tìm trong khoang tàu rồi, chúng ta chạy hướng bên kia về phía đuôi thuyền. Ở đó có thuyền cứu hộ.”
Nhiếp Chính vừa nói xong liền kéo lấy John đi.
Vừa hay nhìn thấy Khương Nhiễm đang chạy phía trước.
Vừa rồi cô nhân lúc đám người này còn nằm dài trên thuyền đã tự mình chạy ra đây. Biết chắc chắn là có thuyền cứu hộ.
Cả ba người chạm mặt nhau, không ai nói câu nào. Nhưng đều hiểu nhau muốn làm gì.
“Cái đám chuột nhắt này, chạy cũng nhanh đó chứ.”
“Mỹ nữ, chạy đi đâu đó?”
Khương Nhiễm nhìn họng súng của bọn chúng, rồi nhìn hoàn cảnh hiện tại.
Không ai có thể cứu được cô cả.
Đoàng đoàng đoàng.
Tiếng súng vừa vang lên cô cũng nhắm mắt thả mình xuống biển.
“Nhiếp Chính.”
Thứ âm thanh cuối cùng cô nghe được chính là tiếng thét của John.
Hắn ôm lấy thân thể đang ngã xuống, giữa ngực có ba chớm đỏ đẹp như những đóa hoa loa kèn.
“Cảnh sát biển, đại ca.”
Còn đang định nã thêm vài phát nữa, có tên khác chạy đến nói với giọng gấp gáp. Bọn chúng liền kéo nhau chạy về thuyền của mình.
“Ngài John, thật tốt khi có thể được làm việc với ngài.”
Nhiếp Chính lần đầu mỉm cười, nụ cười thật sự trong cuộc đời.
“Tôi quả thật như lời Khương Nhiễm nói, tôi đã… biển thủ tiền của tập đoàn… Tôi, xin lỗi…”
Càng nói, hơi thở của cậu ta càng khó nhọc.
“Đừng nói nữa.”
John quát.
“Để tôi kể cho ngài nghe một câu chuyện nhé… Ngày xưa, có một gia đình nọ… người chồng bỏ lại vợ và con trai theo tình nhân… người mẹ vì thế mà ghét cay ghét đắng, xem đứa con trai đó như… của nợ. Ngày nào cũng đánh đập, ngày nào cũng giày vò… Vậy mà, sau này bà ta bệnh nặng, đứa con trai đó của bà ta… lại dám lừa gạt ân nhân cứu mạng của nó, dùng số tiền lớn đánh cắp được… đổ dồn vào cho căn bệnh của bà ta… Nhưng, cuối cùng bà ta cũng chết… bỏ lại thằng con trai thân đầy tội lỗi. Chỉ với một câu: “Con là niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời mẹ”…”
“Tôi hiểu, cậu không cần nói nữa.”
“Ngài John, đến đây là được rồi… chắc kiếp trước là tôi nợ bà ấy, tôi phải đến chỗ bà ấy. Kiếp này tôi nợ anh… ghi nợ đi, kiếp sau nhớ chạy đến nhắc tôi… trả lại cho anh…”
Cậu ta cười nhạt, khuôn mặt trắng bệch.
Máu từ vết thương liên tục trào ra. Cả thân thể buông thỏng.
“Nhiếp Chính, Nhiếp Chính…”
Nước từ khóe mắt chợt rơi xuống, cả đời vô tình. Bàn tay dính máu của biết bao nhiêu người, đây là quả báo của hắn sao? Đến cả người hắn tin tưởng nhất cũng rời bỏ hắn mà đi.
Cả tuổi trẻ, hắn dành cho những tham vọng không điểm dừng…
“John Smith, anh đã bị bắt. Mau chóng đầu hàng, để hai tay lên đầu.”
Cảnh sát liên tục chĩa súng về hắn đi đến, thấy hắn không có phản ứng gì liền nhìn nhau gật đầu, xông đến giữ chặt. Rồi cho người cứu hộ đến khiêng Nhiếp Chính đi.