“Ngài John, chuyến bay của quý cô Rose mười lăm phút nữa sẽ hạ cánh.”
Nhiếp Chính bước vào thông báo.
“Đã cử người đi đón chưa?”
John ngồi trên bàn làm việc, híp đôi mắt xanh đầy toan tính.
“Rồi.”
“Tôi không muốn có sai sót.”
“Vâng.”
Nhiếp Chính gật đầu đi ra ngoài.
Lúc này John mới tựa lưng ra sau ghế, ngẩng mặt lên nhìn trần nhà.
“Lại thêm bảy năm.”
Hắn thở dài, Nhất Phong cùng JP bảy năm nay ngoài sáng trong tối đấu đá lẫn nhau đến mình mẩy đầy thương tích. Nhưng John biết chắc, không phải vì hắn còn có Tô Nhung làm nội gián ở Lệ gia thì hắn cũng chẳng “chơi” cùng Lệ Thành được đến tận bây giờ.
Nếu như chỉ có một mình hắn cùng Lệ Thành, thì hắn sẽ không thể nắm phần chắc nhưng vẫn đấu với anh được. Chỉ là mức độ thiệt hại sẽ tăng đáng kể hơn mà thôi.
“Đúng là tuổi trẻ tài cao.”
…
Cô gái xinh đẹp, tóc đen dài uốn xoăn nhẹ thả sau lưng từ cửa sân bay bước ra.
“Chào quý cô Rose.”
Một người đàn ông lịch sự đi đến, cúi thấp đầu chào hỏi cô gái.
Cô cũng chẳng ngạc nhiên vì có người nhận ra mình, gật đầu đi theo.
“Trợ lý của tôi đằng kia, anh đến giúp cô ấy một chút. Cảm ơn.”
“Vâng.”
Người kia bị giọng nói ngọt ngào của cô gái làm cho ngây người chốc lát, mới giật mình đi xách hành lý.
Tất cả đã ngồi vào xe, trợ lý Khương Hạ quay sang nói với cô gái:
“Chị, bây giờ chúng ta đi đâu trước.”
“Khách sạn Xuân Hạ, ngài John đã cho người chuẩn bị cho cô đâu vào đấy cả rồi.”
Người vừa rồi xách đồ hộ Khương Hạ lái xe nói.
“Phiền anh chuyển lời cảm ơn đến ngài John.”
“Quý cô Rose, ngài John có chuyển lời tối nay nếu cô không bận thì mời cô dùng bữa.”
“Vậy thì không cần phiền anh nữa rồi.”
Đến khách sạn Xuân Hạ, người đàn ông đưa hai cô gái vào quầy lễ tân nhận thẻ phòng rồi đi vào thang máy.
“Cô gái kia đẹp thật đấy, bộ quần áo mặc trên người kia chẳng phải là…”
“Bộ thứ ba trong bộ sưu tập Thịnh Thế của nhà thiết kế Rose, ra mắt vào bốn năm trước sao?”
“Nghe nói, Thịnh Thế của cô ấy không cho bán ra ngoài, chỉ có thể nhìn ngắm từ xa. Vậy… vậy, kia chẳng phải là…”
“Nhiều chuyện gì đó?”
“Tiểu thư, không có gì ạ.”
Đám tiếp tân vừa thấy Trương Lộ Hàm hùng hổ đi đến thì rụt cổ nói.
Cô ta lườm đám người không lo làm việc mà chỉ lo tám chuyện kia một cái, rồi đánh mắt đi nơi khác. Khi nhìn thấy nửa khuôn mặt bị che bởi mắt kính đen cửa người phụ nữ bên trong thang máy vừa đóng lại. Cô ta nhíu mày hỏi:
“Kia là ai?”
“Là người của tập đoàn JP.”
“Hình như còn là nhà thiết kế Rose mà tiểu thư muốn một lần được gặp mặt đó.”
Có người nói lí nhí.
“Sao các người biết?”
“Tiểu thư, quý cô Rose tuy chưa bao giờ xuất đầu lộ diện. Nhưng bộ sưu tập Thịnh Thế của cô ấy trước nay chẳng bán cho ai sao? Trên người cô ấy đang mặc là bộ thứ ba…”
Có người tóm được dịp xu nịnh con gái chủ, liền nhảy lên nói.
“Sao cô biết?”
Trương Lộ Hàm nghi ngờ.
“Thịnh Thế của cô ấy tôi đã xem đến mòn cả mắt luôn rồi, có bị đốt cháy rụi tôi cũng nhận ra.”
Mấy nhân viên kia nghe người này bốc phét liền trề môi khinh bỉ, còn có thể nói được lời nào vô sỉ hơn nữa được không? Cháy rụi đến “mẹ” của nó còn không nhận ra, cô ta thì nhận ra cái gì?
Nhưng Trương Lộ Hàm vẫn cứ thấy nửa gương mặt vừa rồi quen lắm, như đã gặp ở đâu đó rồi.
“Tiểu thư, tối nay ngài John đã chuẩn bị một bàn ăn tiếp đón cô ấy ở tầng ba mươi, cô có muốn…”
…
Tối.
John đến trước ngồi vào bàn chờ đợi, còn cô gái thì đúng giờ mới bước đến. Nhàn nhã ngồi vào chỗ ngồi đối diện hắn.
“Cô…”
John vừa ngước đầu lên, nhìn rõ được dung mạo của cô gái, bất ngờ không nói thành lời.
“Lâu rồi không gặp.”
Nhà thiết kế nổi danh Rose vậy mà lại là Khương Nhiễm, người mà từ trước đến nay chưa từng ai nghĩ đến.
“Thật là vinh hạnh cho tôi.”
Nhìn ngắm dung mạo xinh đẹp, theo năm tháng vậy mà chẳng thay đổi bao nhiêu. Có chăng là trở nên quyến rũ, sắc sảo hơn mà thôi.
“Tôi có thể gọi tên của cô chứ?”
“Tùy anh thôi.”
Cô nhún vai chẳng sao cả, cũng chỉ là một cách xưng hô.
“Nhiễm, tôi có thể hỏi cô một vài vấn đề hay không?”
John híp mắt quan sát từng cử chỉ, nét mặt của cô.
“Tự nhiên, dù sao về đây cũng là để hợp tác. Anh là cấp trên của tôi, có quyền hiểu rõ về cách làm việc và con người tôi.”
Cô nhẹ chớp mắt, nhìn lên hắn.
“Theo như tôi được biết, cô từ khi thành danh đến nay, là lần đầu trở về Hoa Hạ. Tại sao lại muốn hợp tác với tôi?”
“Anh là muốn hỏi cái này à? Vô vị thật đấy.”
Cô thở dài lắc đầu, từng cái nhấc tay của cô đều mị hoặc có thể quyến rũ chết người.
“Từ lúc thông báo trở về nước muốn hợp tác với doanh nghiệp, đương nhiên tôi đã nhận được rất nhiều lời đề nghị. Của ai trong số đó cũng đều rất thú vị. Nhưng anh biết đấy, tôi là một người cầu toàn, không muốn thất bại trong lần ra mắt này ở quê nhà. Vậy thì xấu hổ lắm.”
Cô thở dài nói tiếp.
“Vậy những doanh nghiệp nào ở Hoa Hạ cô cho là đáng tin nhất?”
John hỏi.
“Anh nói xem, ở thành phố này tôi có thể tin tưởng doanh nghiệp nào nhất nhỉ?”
Cô nhếch môi.
“Thành công tuyệt đối, ngoài JP thì còn có Nhất Phong.”
“Tôi chẳng có hứng thú hợp tác cùng chồng cũ, cũ rồi thì không nên dùng lại nữa.”
“Thú vị.”
Nghe cô nói vậy, tuy lòng hắn có vài phần không tin tưởng. Nhưng cũng là đã có chút ít nhất định, liền nâng ly với cô.
Lúc trước nghe nói nhà thiết kế Rose về nước. Nhất Phong lại có ý muốn mời cô về, cho nên hắn đã cố ý chen một chân vào. Thật không ngờ lại nhận về kinh hỉ này.
“Là Khương Nhiễm, sao cô ta lại có thể…”
Trương Lộ Hàm lẩm bẩm không tin vào mắt mình, người mà ngày trước mình ra sức chà đạp, bây giờ lại ngày nhớ đêm mong để có thể gặp được, là thần tượng của mình.
Không được, cô ta không tin.
“Nhưng không tin thế nào được. Kia là bộ thứ bảy Thịnh Thế đó.”
Ai cũng biết Thịnh Thế có mười hai bộ, mỗi bộ đều mang màu sắc riêng. Đứng lẻ thì đẹp, đứng cùng thì hoàn hảo. Cô ta đã coi đến mức có thể vẽ ra chúng trên giấy bất kỳ lúc nào, không thể nhận nhầm được.
***
Mười ngày sau.
“Buổi tiệc hôm nay của JP e là dùng để thách thức anh đấy.”
Triệu Chí Viễn vẫn bao năm cầm tay lái, nhìn anh qua gương chiếu hậu nói.
“Ừm.”
Lệ Thành không nói gì, chỉ nhắm mắt tựa lưng ra sau ghế nghỉ ngơi, hoàn toàn không để ý.
“Lão đại, mấy ngày nay người ta đồn đại nhà thiết kế Rose là Khương tiểu thư.”
Anh vẫn không để ý, trông như là đã thật sự ngủ rồi. Nhưng chỉ có anh mới biết bản thân mình đang nghĩ gì.
Buổi tiệc.
“Nghe nói lần này JP tranh được người với Nhất Phong rồi đấy.”
“Nói thế cũng không ổn, JP và Nhất Phong xưa nay đấu trong đấu ngoài ai mà chẳng biết. Bọn họ có bao giờ tranh người với nhau đâu, làm ăn thì có. Tài lực lại ngang bằng, nếu nghĩ sâu xa hơn thì là người kia lựa chọn bọn họ, chứ không phải họ chọn người kia.”
“Còn có thể như vậy?”