• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần sau.

Vết thương trên vai cô đã kết vảy, John cũng gọi cô đến tập đoàn bắt đầu đi làm việc lại.

“Quý cô Rose, đây là toàn bộ những tài liệu về JP trong vài năm trở lại đây, cô xem sơ qua trước.”

Nhiếp Chính cầm một chồng tài liệu đặt lên bàn cô, thái độ đã hòa nhã hơn lúc trước một chút.

“Đừng nên tin tưởng tôi quá, tôi cũng không đủ năng lực khiến người khác tín nhiệm như vậy.”

Khương Nhiễm đẩy chồng tài liệu về phía cậu ta, từ chối thẳng thừng.

“Đây là ngài John đặc biệt dặn dò tôi đưa đến cho cô tham khảo, làm ở tập đoàn lâu như vậy rồi cũng phải đến lúc xuất hiện trong cuộc họp ở tập đoàn. Biết nhiều thêm chút cũng không thừa.”

Cô không nhận ngay mà ra vẻ đắn đo, cuối cùng đành “miễn cưỡng” chấp nhận.

“Được rồi, anh ra ngoài đi.”

Sau khi Nhiếp Chính ra ngoài, cô trề môi một cái.

Tự cảm thấy kĩ năng diễn xuất của mình đã lên một tầm cao mới rồi. Nếu như không đi theo nghiệp thiết kế thì đi diễn cũng tốt.

Lật một bản trong đống tài liệu, càng lật cô càng hừ lạnh.

Cũng biết che đậy thật đấy, lúc cô mới về đây. Tài liệu gửi đến đều là những con số ảo, chung chung khiến cô nhức hết cả não. Bây giờ đưa ra một bảng hoàn toàn khác, nếu bây giờ cô giãy nảy lên thì không được, mà bình thản quá cũng không xong. Lại là một thử thách…

“John, cũng biết chơi đấy.”

Cô nhếch môi.

Ôm đống tài liệu trên tay, cô đi thẳng đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

Cộc cộc cộc.

“Ai đấy?”

Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, người bên trong liền cất tiếng hỏi.

“Khương Nhiễm.”

“Vào đi.”



Cô mở cửa đi thẳng đến bàn làm việc của hắn đặt đống tài liệu trên tay xuống bàn.

“Có ý gì?”

Cô hỏi.

“Sắp tới có một cuộc họp.”

John đan hai bàn tay chống lên bàn nhìn cô.

“Thì liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ quản lý vài thương hiệu thôi, không cần phải thật sự tham gia đó chứ?”

Cô không cho là bản thân có thể đặt chân vào nơi như vậy.

“Nhiễm, tôi muốn cô đến làm trợ lý cho tôi.”

Cô không đáp lời mà im lặng nhìn hắn một hồi lâu. Cuối cùng mới hỏi:

“Anh tin tưởng tôi?”

“Xuất phát điểm có thể là không, nhưng bây giờ thì có thể.”

“Anh muốn chơi quy tắc ngầm với tôi?”

Cô híp mắt chống tay xuống bàn nhìn hắn.

“Có thể, dù sao thì bảy năm trước tôi cũng đã để ý đến cô rồi.”

“Như anh mong muốn.”

Khương Nhiễm thu tầm mắt đứng thẳng dậy ôm tài liệu đi ra ngoài. Lúc quay mặt đi, khỏi phải nói có bao nhiêu phần chê bai.

Bà đây có một “cô vợ” xinh đẹp như hoa và một bé con nhỏ nhắn, đáng yêu ở nhà rồi. Thèm vào cái vẻ rù quến “bèo bọt” đó đấy.

***

Nhấn vào nút gửi, tin nhắn kèm mười mấy tập tin nhanh chóng hoàn tất việc gửi đi.

Khương Nhiễm xoa xoa hai bên má, ngáp một cái.

“Được rồi, đến giờ ngủ rồi.”

“Chị Nhiễm, em có chuyện muốn nói với chị.”

Khương Hạ từ ngoài cửa chạy nhanh vào gọi tỉnh người đang muốn đứng dậy lết lại giường đi ngủ.

“Im lặng, để chị của cưng đi ngủ. Có biết chị thức cả hai ngày nay để làm việc không hả?”

Khương Nhiễm đưa ngón trỏ lên môi mình, cằn nhằn rồi nằm dài ra giường nhanh chóng đi vào giấc ngủ.



Đến khi bị âm thanh có cuộc gọi đến của điện thoại đánh thức, cô mới lờ đờ mở mắt ra bắt máy.

[Quý cô Rose, mau đến tập đoàn một chuyến.]

“Có chuyện gì sao?”

Cô vẫn còn ngái ngủ hỏi lại.

[Không kịp giải thích, cuộc họp sẽ bắt đầu trong vòng mười lăm phút nữa đấy. Đừng đến trễ, bây giờ ngài John đang rất tức giận.]

“Được.”



Khương Nhiễm ngắt máy, rồi nhìn giờ trên điện thoại. Miệng lẩm bẩm:

“Mới qua có tám tiếng. Lệ Thành, anh muốn chết hả? Còn không để cho bà đây ngủ bù được mười tiếng.”

Cô bật dậy, chậm chạp đi thay đồ rồi đeo túi xách đi ra ngoài.

“Chị Nhiễm.”

“Chị không có thời gian đâu, em ở nhà ngoan đi. Lát chị về rồi nói sau.”

Cô không thèm nhìn lại đằng ghế sofa ở phòng khách mà lửng thửng đi thẳng ra ngoài.

Quá là bạt mạng rồi.

Lúc Khương Nhiễm đến phòng họp là vừa đúng mười lăm phút.

Ngồi vào vị trí của mình, cô mím môi vờ như không biết có chuyện gì đã xảy ra nhìn tất cả mọi người.

“Có chuyện gì sao?”

Vừa nhìn thấy Nhiếp Chính ngồi vào chỗ cạnh mình, cô liền ghé sang hỏi.

“JP vừa bị một kẻ nặc danh gửi đơn kiện vận chuyển trái phép.”

Cậu ta liền nói sơ qua.

“Thứ đó là gì?”

“Chất cấm và vũ khí.”

Cô trợn mắt, thất kinh:

“Làm sao có thể, đã điều tra ra được kẻ nặc danh kia là ai chưa?”

“Tạm thời chưa, nhưng lô hàng đó vừa hay bị cảnh sát bắt giữ và tịch thu, điều tra nguồn gốc.”

Cậu ta lắc đầu.

“Là có cả chứng cứ sao?”

Má nó chứ, chỉ có tám tiếng mà chồng yêu của cô làm được nhiều việc lớn dữ vậy.

Nhiếp Chính nhăn mày, thấy cô hốt hoảng như vậy cũng là chuyện thường. Vì việc này hoàn toàn không nằm trong những chuyện John bảo nên nói cho cô biết.

John đẩy cửa, mặt lạnh đi vào phòng họp ngồi vào vị trí trung tâm.

“Là ai thì mau đứng ra nhận tội, đừng để bị điều tra đến nơi là muộn rồi đấy.”

Nhiếp Chính nhận hiệu lệnh liền đứng lên trầm giọng đe dọa.

Đám cổ đông phía dưới không dám hó hé, ngay cả thành viên cấp cao cũng không biết nên hỏi và nói gì trong tình huống này.

“Không phải chứ ngài John, chuyện ngài cho vận chuyển những thứ đó chúng tôi ai cũng có phần chia chát. Bây giờ ngài lại hỏi chúng tôi như vậy. Có ai ngu đến mức vạch áo cho người xem lưng hay không?”

“Đúng vậy, ngài bị gọi án. Chẳng lẽ chúng tôi không ngồi tù theo sao?”

Một lúc lâu sau có vài người lên tiếng.

“Đúng rồi, tại sao không hỏi đến trợ lý mới của ngài ở kia. Cô ta trước đây chẳng phải là người của Lệ gia sao?”

Có người chỉ tay về phía cô, ám chỉ.



“Không phải cô ấy, tôi chắc chắn một điều quý cô Rose không biết gì về điều này.”

Nhiếp Chính lên tiếng.

Cô chỉ có ngồi không “hưởng thụ”. Được rồi, tình cảnh này cũng giống hệt như cuộc họp vài tháng trước của Nhất Phong đấy chứ.

Cái gì cũng đổ lên đầu cô. Chỉ là gửi vài tập tin đi thôi mà, cô hoàn toàn “vô hại” đó.

“Khoan đã, Lệ gia Lệ Thành?”

John chợt giơ bàn tay lên, miệng lẩm bẩm.

“Chắc chắn là hắn.”

Rồi mới tức giận đập tay xuống bàn.

“Nội gián nhất định là có, phải tìm cho bằng được. Còn về phía cảnh sát, để tôi nghĩ cách. Giải tán đi.”

Nói rồi hắn đưa tay lên xoa xoa h.uyệt thái dương đau nhứt.

Lúc này trong phòng họp chỉ còn lại ba người.

“Cô không cảm thấy gì sao?”

Nhiếp Chính như thay lời muốn nói của John, hỏi.

“Lúc đầu thật ra có hốt hoảng một chút. Nhưng sau đó thì cảm thấy bình thường. Những chuyện như vậy tôi không phải chưa từng thấy qua.”

“Cô có thể sẽ bị liên đới bắt vào tù.”

“Anh sẽ để việc đó xảy ra hả?”

Cô nhếch môi nhìn John rồi đứng lên đi ra ngoài.

Cho dù không có anh thì người đàn ông của tôi cũng không để thân thể ngọc ngà này ngồi tù đâu. Mơ đi…

***

Từ sở cảnh sát bước ra, John lạnh lùng nhìn lên bầu trời.

Giải quyết chuyện này không khó, nhưng giải quyết người dám đập tiền cùng quyền uy ra để đấu với hắn lại rất khó. Dẫu sao hắn cũng là người ngoại quốc, không giống một con hổ được bay nhảy ở rừng của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK