“Ông nói sao? Cháu dâu nhà tôi bị người ta bắn? Nó thế nào rồi? Là kẻ nào bắn?”
Lệ lão gia chủ vừa nghe lão Vu nói, liền kinh hãi.
“Yên tâm, cô bé qua cơn nguy kịch rồi. Là Chí Viễn bắn.”
“Thằng nhóc thúi đó?”
Ông nội Lệ tức giận, còn chưa kịp mắng thêm lời nào thì chuông điện thoại vang lên.
Nhìn dãy số trên màn hình, khuôn mặt già nua xụ xuống. Đến khi điện thoại gần tắt mới dè dặt bắt máy.
[Chú Lệ, cháu cần lời giải thích.]
Người bên kia không để lão kịp nói gì, liền chặn họng trước.
“Ta nói này, chuyện này ta quả thật không có biết nha. Đều là, đều là do cái thằng nhóc thúi kia không biết đúng sai phải trái.”
Lệ lão gia chủ cười cười, phủi sạch liên can.
[Nếu như không bảo vệ được con bé thì nói với cháu ngay từ đầu. Còn cho người bắn nó mất nửa cái mạng?]
Khương Ninh tức giận, nếu không phải vì khoảng cách địa lý, ông nhất định có chết cũng phải đến ngay đưa nó đi.
[Ông ngoại, mẹ thế nào rồi?]
Chợt đầu dây bên kia lại vang lên tiếng trẻ con.
[Tiểu Nam ngoan, mẹ không sao.]
Bố Khương dỗ dành đứa trẻ.
“Là Tiểu Nam có phải không? Chắt của ta…”
[…]
Khương Ninh không để cho Lệ lão gia chủ có cơ hội nài nỉ đã ngắt máy.
“Cái thằng nhóc này.”
Càng nghĩ lão càng bực mình, đập bàn đứng lên đi ra vườn.
***
Sau khi Khương Nhiễm được xuất viện, cô trở về nghỉ ngơi ở khách sạn Xuân Hạ.
Cộc cộc cộc.
Ai đó đang ngủ say sưa trên giường thì bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
“Tiểu Hạ, có ai đến kìa.”
Cộc cộc cộc.
Âm thanh gõ cửa đều đặn vẫn vang lên mà chẳng có dấu hiệu có người mở cửa.
“Tiểu Hạ, cái con bé này.”
Khương Nhiễm nhăn mày ngồi dậy, một tay giữ chặt cố định vai trái, rồi đứng lên đi ra mở cửa.
Cạch.
Cánh cửa phòng vừa mở ra. Cô bị cái “vị khách” đột nhiên đến thăm làm cho ngơ cả người.
“Cô đi nhầm phòng?”
“Không.”
Trương Lộ Hàm lắc đầu, đưa mắt quan sát xung quanh cô.
“Tìm tôi có việc gì sao?”
Khương Nhiễm hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là nghe nói cô vừa bị bắn…”
“Đến xem tôi đã chết hay chưa hả?”
Cô đùa.
“Chắc vậy.”
Trương Lộ Hàm nhún vai, không có ý phủ nhận.
“Cô yên tâm, tôi còn yêu cuộc sống ngày một thăng hoa này lắm.”
Bản thân nói đùa mà người đối diện lại không cười… rất mất mặt.
“Vậy tôi đóng cửa đấy.”
Cô lắc đầu, con bé này sao cứ thích gây chuyện với cô thế chứ.
“Từ đã.”
Cô ta đưa tay giữ lại cánh cửa sắp đóng, rồi lấy từ trong túi ra một cái lọ thủy tinh.
“Cầm lấy, con gái đừng có để lại sẹo. Bằng không chính cô đã không ra gì rồi, còn mang sẹo. Ai dám lấy cô nữa?”
Đưa đến chỗ cô, hất mặt nói lời chanh chua.
Khương Nhiễm nhìn lọ thuốc, rồi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trương Lộ Hàm, bĩu môi.
“Nói lời tử tế chút tôi cũng chẳng chê đồ của cô.”
Cô cầm lấy lọ thuốc rồi lùi vào trong đóng cửa.
Trương Lộ Hàm đứng ở bên ngoài, nhìn cánh cửa đóng chặt. Trong đầu không biết là đang suy nghĩ đến chuyện gì.
“Tiểu thư.”
Nữ nhân viên từ ngã rẽ hành lang vừa thấy cô ta liền chạy đến hớt hãi gọi.
“Có chuyện gì?”
“Tố Châu tiểu thư bảo là khó chịu, đang…”
Nữ phục vụ ngập ngừng.
“Làm khó các người?”
Không cần nghĩ cũng biết cái loại hám hư vinh, quay đầu là cắn người như Trương Tố Châu thì chuyện ỷ thế hiếp người, ả ta dám lắm.
“Vâng.”
“Biết rồi, gọi bảo vệ đến lôi ả ra ngoài đi.”
Trương Lộ Hàm hoàn toàn không có ý muốn đi gặp mặt cô ả kia, chỉ phất tay ra lệnh rồi quay đầu đi.
“Nhưng, cô ấy là phu nhân tương lai của Lệ gia. Làm như vậy thì chẳng phải chúng ta…”
Nữ nhân viên mím môi lo lắng.
“Đã qua cửa hay chưa?”
Trương Lộ Hàm nhún vai rồi đi mất.
Lời ít ý nhiều, chỉ cần một câu là đã vạch rõ. Loại chưa chính thức qua cửa như Trương Tố Châu hoàn toàn không có tư cách đạp lên đầu bọn họ. Hiện tại cùng lắm chỉ là có tí quan hệ với Trương gia mà thôi, nếu không giống như những người khác thì bọn họ có quyền xem ả ta là người đến gây rối mà gọi bảo vệ đến đuổi ả đi.
Nghĩ vậy nữ phục vụ liền quay đầu chạy đi mất.