Lệ Phong xoay cây súng trên tay, nhếch môi nhìn tên cảnh sát cầm đầu.
“Đại thiếu, mời anh chấp hành mệnh lệnh.”
Tên kia không đáp lại, chỉ nhắc nhở.
Vì từ khi cảnh sát bước vào, bọn họ chỉ đặt lực chú ý lên nhau. Cho nên Khương Nhiễm có cơ hội chayh trốn, mà chọn cách tự mình trở về, cô chẳng tin ai cả. Cảnh sát sao? Bọn họ có thể quay lại cắn một người, thì cũng có thể dễ dàng bị mua chuộc ngược lại.
Như cô đã đoán, Lệ Phong mới bật lên một câu:
“Hắn có thể cho hoặc uy hiếp anh, thì tôi vẫn có thể làm điều tương tự như vậy. Anh biết đó, Lệ Phong tôi trước giờ cùng anh có giao tình lâu năm, cách làm việc đều hiểu rõ. Vậy mà anh lại vì một kẻ mới đến, phá hủy tình cảm này sao?”
Cảnh sát Lý kia nghe rõ được ý đe dọa rõ ràng của Lệ Phong. Trước giờ chưa từng tiếp xúc với anh, cho nên chỉ biết chút ít. Còn người đàn ông này thì khác, hắn rất tàn nhẫn, bao nhiêu năm qua đều là do mình che giấu giúp hắn. Bây giờ, e rằng là phải… thuận theo rồi.
Nhưng khi họ chuyển dời lực chú ý về Khương Nhiễm thì không thấy cô đâu nữa. Ban đầu còn tưởng là cô đã chạy ra bên ngoài đợi, nhưng khi ra kiểm tra cũng chẳng thấy đâu.
“Đi tìm cho tôi, nếu tìm không ra. Các người tự nhận lấy hậu quả.”
Lệ Phong tức giận quát người của mình, rồi đưa mắt nhìn sang cảnh sát Lý.
“Còn không mau cút đi tìm cùng bọn họ?”
“Được.”
…
Khương Nhiễm về đến Vân Đế trời cũng đã tối, lê thân thể bám đầy bụi bẩn cùng khuôn mặt sưng tấy đi vào biệt thự sáng trưng ánh đèn. Nhưng vừa đến cửa bước chân liền dừng lại.
“Nhị thiếu, đáng ghét.”
Lại là cái âm thanh đó, nó lại một lần nữa đập mạnh vào thính giác của Khương Nhiễm.
Bị tổn thương quá nhiều, cô chợt sáng dạ. Bình tĩnh đi vào trong nhà, nhìn thẳng đôi nam nữ ở phòng khách.
“Lệ Thành, chúng ta ly hôn đi.”
Cô tiến đến trước mặt anh, nhẹ nhàng nói ra một câu.
Lệ Thành không trả lời, để mặc Trương Tố Châu nép vào lòng mình.
“Nếu anh không đồng ý cũng chẳng sao, chúng ta có thể trực tiếp gặp mặt nhau tại tòa. Tài sản Lệ gia vẫn là của anh, tôi không cần một đồng.”
Khương Nhiễm cũng không muốn nhiều lời, quay người đi thẳng.
Ngoài đường tối đen, tối như hiện thực phía trước của cô vậy.
Tự mình đi bộ một đoạn đường dài trở về nhà mình, đến cổng. Cô không biết là bản thân có nên vào hay không, tạm thời cô chưa muốn nói chuyện này với bố.
“Đại thiếu, Khương Nhiễm đã trở về Vân Đế. Nhưng sau đó lại đòi ly hôn với Lệ Thành, bây giờ đi mất rồi.”
[Thế sao?]
“Còn tôi bây giờ nên làm gì?”
Trương Tố Châu nép mình vào góc tối lén liên lạc với Lệ Phong.
[Em trai tôi yêu thương cô như vậy, cứ ở lại bên nó đi.]
***
Một tuần sau.
“Con thực sự muốn rời khỏi Hoa Hạ sao?”
Khương Ninh nhìn con gái, lòng đầy chua xót.
“Vâng, con muốn theo đuổi ước mơ của mình.”
Cô mỉm cười, cầm lấy tay ông khuyên:
“Bố cũng đi với con đi, nơi này Khương gia cũng chẳng còn gì nữa. Để bố ở lại một mình con không yên tâm.”
“Ông nội còn chưa tròn năm, ngay cả bố cũng đi rồi thì ai lo đây.”
“Bố yên tâm, thím Du vẫn còn đó. Bà ấy nói, nếu bà ấy còn sống một ngày thì vẫn sẽ lo lắng cho Khương gia.”
“Chuyện này… để bố suy nghĩ đã.”
Bố Khương thở dài.
…
“Lão đại, chị dâu ngày mốt sẽ lên máy bay.”
Triệu Chí Viễn từ bên ngoài đi vào phòng làm việc nhìn anh, thở dài.
Bàn tay cầm bút chuẩn bị kí lên văn kiện của Lệ Thành rõ ràng dừng lại một chút. Sau đó không nói gì mà tiếp tục làm công việc của mình.
Kí xong tờ văn kiện, anh mới đóng bút ngước mắt lên nhìn cậu ta.
“Đã gửi đi chưa, trước khi đơn ly hôn được gửi đến?”
“Đã gửi, bên cảnh sát đã cho người đến nhà chính Lệ gia bắt người.”
“Chắc sẽ bất ngờ lắm nhỉ?”
…
Ngày mà Khương Nhiễm cùng bố lên máy bay rời khỏi Hoa Hạ, cũng là ngày đơn ly hôn được gửi đến Vân Đế, tin tức đưa tin Lệ Phong đã bị cảnh sát bắt giữ với nhiều tội danh khác nhau.
<Vừa qua, bên phía cảnh sát đã kết án chung thân với đối tượng Lệ Phong, con trai cả Lệ gia với tội danh tàng trữ vũ khí, chất cấm trái phép. Ngoài ra, việc nổ súng trên đường lớn của vệ sĩ dưới trướng hắn vừa qua đã mang lại nỗi ám ảnh cho từng người dân qua đường…>
Còn về tội danh bắt cóc và cố ý gây thương tích cho vợ của em trai được giữ bí mật do Tô Nhung bỏ một số tiền lớn và lợi ích mua lại nó từ tay của một người nặc danh. Ả biết, nếu như để chuyện này lộ ra. Người không tha cho Lệ Phong đầu tiên chính là Lệ lão gia chủ, ả cũng sẽ bị liên lụy.
Mọi chuyện cứ thế kết thúc yên ả, nhưng cơn sóng ngầm trong lòng của nhiều người lại cuộn trào dâng lên.
***