"Đủ rồi đấy." Lệ lão gia chủ cắt ngang lời Lệ Chấn Hùng.
"Nó nói phải đấy, gia đình này trước giờ chỉ có một vị phu nhân, không phải loại người nào cũng có thể ngồi lên vị trí này được."
Lão gia chủ nói tiếp.
Không khí trên bàn ăn dần trở nên ngột ngạt, có người cơm cũng nuốt không trôi nữa.
"Lão gia, con trở về phòng trước."
Tô Nhung cố nén nước mắt, vẻ mặt có ức mà không dám thưa.
Lão chẳng thèm trả lời, tiếp tục ăn phần của mình.
Dùng bữa xong, ai trở về làm việc của người ấy. Chỉ có duy nhất Lệ Thành bị Lệ lão gia chủ giữ lại.
"Nói đi, có chuyện gì mà ông phải gọi cháu về thế?"
Ngồi xuống ghế ở hoa viên, anh không thèm động vào tách trà ông nội đẩy đến mà vào thẳng vấn đề.
"Phải có chuyện gì ta mới gọi cháu về sao? Ta là người thô lỗ như vậy?"
Lão gia chủ trừng lớn mắt.
Lão Vu đứng cạnh không khỏi lắc đầu, ông đi theo lão già này cũng trên dưới bốn mươi năm. Tính cách lão thế nào ông đều hiểu rõ, với người ngoài thì xa cách nhưng chỉ có với lão phu nhân đã mất cùng nhị thiếu là khác, nhìn xem, mất nết như thế kia mà.
Anh không nói gì, chỉ đưa mắt liếc sang, lão đã đủ hiểu, chính là thế đó.
"Quả thực là có..."
Lão gia chủ như bị bắt thóp, xoa xoa bàn tay nhăn nheo cười cười.
"25 tuổi rồi."
"Thì?"
"Lấy vợ được rồi."
Tay Lệ Thành đang chỉnh lại tách trà ngay ngắn hơi dừng lại, đưa mắt lên nhìn ông nội:
"Ông muốn lấy vợ?"
"Thằng nhóc thúi, ta cả một bó tuổi rồi, làm ăn gì được nữa mà lấy vợ. Ta nói là cháu đấy, lấy vợ được rồi."
Lão run run chỉ ngón tay vào mặt anh mắng, nhưng rồi lại nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt tươi tỉnh hẳn.
"Không lấy."
Anh dứt khoát lắc đầu.
"Sao chứ? Biết cháu lười nên ta đã bỏ ra công sức ngàn vàng chọn cho cháu một cô vợ xinh đẹp, giỏi giang. Không được từ chối"
Lệ lão gia chủ cố vuốt mặt.
"Lấy vợ cũng được. Vậy cháu trả lại nửa quyền hành cho Lệ gia chủ."
Anh nhướn mày.
Lệ gia có hai người nắm quyền chính, là Lệ Chấn Hùng và Lệ Thành. Nói là cùng nắm quyền, nhưng người chủ yếu điều hành là anh. Vốn Lệ lão gia chủ định giao cả sản nghiệp cho anh quản lý, nhưng lúc đó vì anh còn trẻ tuổi, sợ đám cáo già kia gây khó dễ nên mới từ từ giao phó. Lệ Chấn Hùng mặc dù là con trai lão nhưng đầu óc lại chẳng có chút tài kinh doanh nào toàn gây họa lớn, chỉ có đứa cháu trai này của lão mới là người có thể phó thác.
"Nói bậy, chuyện này ta cứ nói sau."
Lệ lão gia chủ làm sao mà để anh rời ra được, nhảy lên.
Lát sau, Lệ Thành lấy từ trong túi ra một tấm thiệp màu vàng kim lấp lánh đặt lên bàn, nói với ông nội:
"Ngày mai tập đoàn JP mời Nhất Phong đến dự tiệc rượu, ông đi không?"
"JP? Là tập đoàn đó?"
Lão vừa nghe thấy tên, như nhớ đến chuyện gì đó liền trừng mắt.
"Ông có đi không?"
Anh không phủ định, chỉ hỏi lại câu vừa rồi.
"Ta đương nhiên phải đến xem bọn chúng nuốt có mắc nghẹn hay không chứ."
***
Tiệc rượu tập đoàn JP được tổ chức ở sân thượng khách sạn Xuân Hạ, khách sạn lớn nhất nhì thành phố Hoa Hạ.
Buổi tiệc được tổ chức vào ban đêm cho nên đứng từ trên tầng thượng khách sạn có thể nhìn rõ được sự nhộn nhịp, xinh đẹp của cả thành phố về đêm.
Người con gái xinh đẹp, làn váy trắng tung bay trước gió. Ánh mắt yên ả tựa như nước đứng cạnh lan can ngắm nhìn ánh đèn nhiều màu sắc.
"Không phải chứ, người của Khương gia còn có mặt mũi đến đây sao?"
Trương Lộ Hàm, con gái độc nhất của chủ khách sạn Xuân Hạ cùng một đám phụ nữ đi đến chỗ cô gái gây chuyện.
Thấy cô gái không có phản ứng, đầu cũng chẳng thèm quay sang nhìn mình. Trương Lộ Hàm tức giận mắng:
"Khương Nhiễm, cô bị điếc hả?"
"Cô đang nói chuyện với tôi?"
Khương Nhiễm nghe thấy có người gọi tên mình thì quay đầu lại hỏi.
"Còn ai ở đây không có tư cách vào buổi tiệc này chứ?"
Trương Lộ Hàm hừ lạnh.
"Tại sao tôi lại không có tư cách, dưới kia có chốt kiểm tra thư mời, tôi lên được đến đây chứng tỏ chính là khách của chủ bữa tiệc."
Khương Nhiễm đưa tay vuốt mái tóc dài về phía sau, nâng mắt lên nhìn đám người phía đối diện, không vì một mình mà yếu thế.
"Nghe cô nói kìa, chị Hàm nói vậy là còn đang giữ mặt mũi cho cô đấy. Trong giới có ai mà không biết tập đoàn đá quý Thịnh Thế của Khương gia đã sớm phá sản, nợ nần chồng chất. Còn dám bén mảng đến đây, là muốn lấy cái nhan sắc ba xu này của cô ra để ôm đùi tên bụng phệ nào đó à? Chỉ sợ là hắn không dám để cho cô ôm mà thôi."
Hạ Mỹ Tâm bên cạnh Trương Lộ Hàm chua ngoa.
Cả đám phụ nữ cười lớn, ánh mắt nhìn cô càng khinh bỉ.
Trái ngược, Khương Nhiễm bình thản xem bọn người này ra sức chọc giận cô. Những chuyện như chạy theo thời thế, sa cơ giẫm đạp này cô còn chưa từng chứng kiến sao? Nực cười.
"Có chuyện gì?"
Đột nhiên giọng nói già nua đầy quyền lực vang lên, khiến những kẻ làm ăn trong buổi tiệc liên hồi đều dừng lại. Mắt nhìn tập trung về phía vừa phát ra âm thanh đó.
"Là người của tập đoàn Nhất Phong."
Xuất hiện đầu tiên là Lệ lão gia chủ chống gậy đi trước, bên cạnh là nhị thiếu cũng là phó tổng Lệ Thành, phía sau là Lệ tổng Lệ Chấn Hùng cùng phu nhân Tô Nhung và đại thiếu gia Lệ Phong.
"Dàn trận lớn như vậy? Là đến đòi nợ à?"
Có người không biết chuyện trợn mắt.
"Không phải là thật sự đòi nợ đấy chứ?"
"Họ làm gì sao?"
"..."
Đám đông dần xôn xao đặt nghi vấn, một đám doanh nghiệp nhiều chuyện.
"Tại sao anh còn đến đây để khơi dậy nỗi đau của mình cơ chứ?"
Tô Nhung ỉu xìu nắm chặt lấy cánh tay chồng, đôi mắt sót xa.
"Đến để cho nó nhớ, thương trường đến người nhà còn không tin tưởng nhau thì ân nhân đã là cái thá gì."
Lệ lão gia chủ lạnh giọng.
Năm đó là Lệ Chấn Hùng tự ý rút tiền tập đoàn rót vốn vào JP trong lúc họ khó khăn, hút máu đủ rồi thì liền đá ông đi không nhận mặt. Đến khi Lệ lão gia chủ biết được rồi thì sự tình mới vỡ lẽ, JP đã phình trướng đến nỗi Lệ gia khó lòng đạp đổ. Nên chỉ đành nín nhịn nỗi nhục, cũng may Lệ Thành ngay sau đó nắm nửa quyền hành, lắp đầy lỗ hổng lớn này cho nên mới khiến lão nguôi giận một chút.