Ngạo Trần Bách ngồi trong phòng làm việc của Ôn Thiệu Phong, ánh mắt vô cùng hứng thú nhìn vào đôi tình nhân trong bức ảnh, dòng tin tức tràn lan trên mạng.
Nhìn một cái liền đoán được bóng lưng của người nào đó.
Mất rất lâu nhưng người trên bàn vẫn không lên tiếng, Ngạo Trần Bách liền nói tiếp.
“Cậu không giúp sao? Xem ra là chán rồi. Nếu đã chán thì...để tôi sử dụng?’
Khi nói câu này, Ngạo Trần Bách luôn để tâm đến sắc mặt Ôn Thiệu Phong.
Quả thật câu nói vừa thốt ra, Ôn Thiệu Phong liền đẩy một cái nhìn sắc lẹm tới.
Thấy vậy Ngạo Trần Bách giơ tay ra phía trước mà bào chữa.
“Được được, đồ của cậu, tôi không đụng tới.”
Một xấp văn kiện được đẩy tới, toàn bộ đều là thông tin những vụ làm ăn phi pháp, biển thủ công quỹ của Diệp thị trong những năm gần đây.
Ngạo Trần Bách chán nản ngáp ngắn ngáp dài, thật có chút thắc mắc từ khi nào Diệp thị lại được Ôn Thiệu Phong để mắt như vậy, hơn nữa còn bị tận tay đem đi tế.
Để lật đổ Diệp thị, căn bản là việc dễ như trở bàn tay, chỉ là Diệp thị đó giờ chưa hề dám đá động đến việc làm ăn của Ôn thị chứ nói gì là gây bất lợi.
Cái này vừa nhìn đã biết rõ là tư thù riêng.
Cho đến khi Ngạo Trần Bách cầm theo đống tài liệu khuất bóng, Ôn Thiệu Phong mới lật màn hình laptop lên, một loạt tin tức hiện ngay đầu bảng.
Bàn tay nhấn nút nghe của chiếc điện thoại ở đầu bàn, một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên.
“Đè ép hết các tin tức của người phụ nữ đó đi.”
Câu nói vừa dứt màn hình điện thoại tắt ngấm đi.
Trợ lý Quyết vừa bắt gặp câu nói liền ngây người ra.
Người phụ nữ nào? Là cái người mà leo lên giường chủ tịch đó sao?
Muốn giúp người phụ nữ đó, vậy mà còn lạnh nhạt không nói tên.
Nếu không phải làm việc đã mười lăm năm, hiểu được đôi chút tính cách nóng lạnh thất thường thì có lẽ cũng chẳng biết đến người phụ nữ trong cuộc điện thoại đó là ai.
Trợ lý Quyết chưa thở dài bao lâu đã bắt gặp bóng hồng của chính chủ tịch, cậu nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng chuyên nghiệp.
“Anh Thiệu Phong có bận gì không?” Châu Đình Yên vừa vuốt lọn tóc, trên người một hàng những món đồ hàng hiệu trên người không ngừng lấp lánh, đi tới đâu thu hút không ít những ánh mắt ngưỡng mộ, cô ta đương nhiên rất hài lòng với những ánh mắt đó.
“Chủ tịch đang làm việc, bất cứ ai cũng không được làm phiền.”
Châu Đình Yên tuy mang danh là ngôi sao nữ thế giới nhưng danh tiếng tất cả đều là được mua lại.
Nếu so với đám nữ nhân vây quanh Ôn Thiệu Phong thì có thể nói là leo được cao hơn một chút. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó không hơn không kém.
Chỉ là ở bên cạnh chủ tịch lâu, sinh ra cái thói tự kiêu. Trợ lý Quyết cũng căn bản không đặt vào mắt, việc đầu tiên cậu cần làm là đi dập tắt cái đống tin tức của ‘người phụ nữ’ kia trước.
“Xin phép Châu tiểu thư, tôi đi trước.”. Đam Mỹ H Văn
Châu Đình Yên nhìn thái độ hờ hững như có như không liền dậm dậm chân, hừ, cứ đợi cái ngày cô trở thành bà Ôn, đến lúc đó phải dạy dỗ lại đám người này.
Vẻ mặt tức giận xuất hiện nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dạng thường ngày.
Đám nhân viên trong tập đoàn nhìn cô ta mỗi lúc nhiều, dường như cũng đã quá quen với việc ngày nào cũng đến.
Châu Đình Yên đi theo hướng thang máy dành riêng cho chủ tịch, chỉ là vừa mới bước đến thì cánh cửa thang máy đã mở ra, bóng dáng tiêu sái của Ôn Thiệu Phong bước ra, mà theo sau đó là hai tên vệ sĩ cao to đô con.
“Anh Thiệu Phong.”
Châu Đình Yên đuổi theo không kịp vội cất tiếng nũng nịu, nhưng bóng người đàn ông cũng không dừng lại.
Cuối cùng chỉ có thể bước từng bước nhanh đi theo, vốn mang giày cao gót bước chân cũng chập chững.
Vừa đến chiếc xe đỗ, đám người đã mở cửa.
Châu Đình Yên chớp lấy thời cơ mà lao vào, nhưng ngay lập tức bị đám vệ sĩ chặn lại.
Đối với bọn họ, phụ nữ xung quanh chủ tịch cùng lắm chỉ xem như đám ruồi nhặng bu quanh, sớm đã quá quen với tình cảnh này.
Ôn Thiệu Phong phía trong nghe tiếng nhưng chẳng mảy may để tâm, một tay gác lên tấm bệ cửa dài của xe, ánh mắt như có như không nhìn về phía trước.
Chiếc xe mất hút, Châu Đình Yên cuối cùng thẹn quá hóa giận liền trừng mắt nhìn hai tên vệ sĩ.
“Tôi chính là bạn gái của Ôn tổng, các người dựa vào đâu mà cản đường tôi.”
Hiển nhiên khi hét câu này, Châu Đình Yên hoàn toàn biết xung quanh tòa cao ốc của Ôn thị không hề có lấy một phóng viên nào.
Bởi vì Ôn thị khống chế truyền thông rất gắt gao, không có sự cho phép mà tự tay đăng tải thông tin gì về Ôn gia chắc chắn cái kết không mấy tốt đẹp.
Hai tên vệ sĩ không buồn liếc mắt nhìn mà bước thẳng vào.