• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Ôn Thiệu Hoàng đầu tóc rối bù, bàn tay liên tục đập cửa, mãi không mở được liền biết là bị khóa, cậu vội vàng lấy chìa khóa dự phòng mà mở ra.

Gương mặt bầu bĩnh lúc này đã bí xị, đã bảo đêm qua mẹ sẽ ngủ cùng cậu, nhưng kết quả đến sáng lại bị cướp đi mất, thật là có chút không phục.

Tay cầm con gấu đi thẳng đến phòng của cả hai, vừa định mở cửa đã có một bàn tay kéo cổ áo cậu lên cao, vừa ngoảnh đầu đã trông thấy người ba đáng ghét đã cướp mất mẹ khỏi cậu, không khỏi tức giận mà lấy con gấu bông đập vào.

“Ba thật là đáng ghét, đêm qua mẹ đã bảo sẽ ngủ cùng con, vậy mà lại bị ba lấy mất.”

Ôn Thiệu Phong hưởng trọn cú đánh từ đứa con trai, tức giận liền buông xuống.

“Để mẹ nghỉ ngơi, đêm qua đã rất mệt rồi con còn muốn làm phiền mẹ nữa sao?”

Ôn Thiệu Hoàng mặc bí xị, cậu đương nhiên hiểu những gì người ba đáng ghét đang nói, đành hậm hực xoay người mà rời đi, trong lòng không khỏi tìm cách kiếm kế để ngủ với mẹ.

Đến đêm hôm sau, lần này đã trở nên thông minh mà khoái trái cửa phòng, bàn tay liền dùng sợi dây cột chặt giữa cánh tay cậu với mẹ.



Khương Nhã nhíu mày nhìn đứa con mình làm trò này có chút nực cười,

“Sao vậy, sao con lại cột tay mẹ như thế?”

Ôn Thiệu Hoàng nói đúng tình hợp lý.

“Cột lại để nửa đêm mà không bị ai bắt đi mất.”

Lần này Ôn Thiệu Hoàng đã có sự phòng bị vô cùng lớn, nửa đêm vừa phát giác động tĩnh liền ngồi bật dậy, quả thật trông thấy gian tình giữa mẹ và người ba đáng ghét của mình, cậu không vội hét ầm mà khóc òa lên.

Ôn Thiệu Hoàng khóc khiến Khương Nhã phải trở mình, một chân đẩy Ôn Thiệu Phong xuống giường, bàn tay xua đẩy anh rời khỏi.

Ôn Thiệu Phong hiểu đứa con trai của mình, nhất quyết không rời đi, nằm thẳng sát bên cạnh cậu nhóc mà vòng tay ôm chặt hai người lại.

“Đêm nay anh ngủ với hai mẹ con em.”

Cứ như thế đấu đá diễn ra liên tục, Khương Nhã đến một ngày phát giác được liền cau mày nhìn hai người trước mặt không khỏi tức giận. Bàn tay gom đồ vào vali mà xách đi.

“Đợt này quay bộ phim mới hai tháng, cả hai người ngủ với nhau đi.”

Nhân cơ hội tạo điều kiện cho hai cha con ngủ với nhau bồi đắp tình cảm, cứ ngỡ khi về sẽ yên ổn, kết quả gặp trường hợp như thế này.

Hai con người không ai nhịn ai, mặt nặng mày nhẹ nhìn nhau.





Ngày diễn ra lễ mừng thọ lần thứ 85 của Ôn Thiệu Du, buổi tiệc tổ chức hoành tráng khách khứa đông nghẹt.

Ôn Thiệu Du bế bổng đứa cháu trai của mình, không khỏi đem khoe với từng người. Sônhs đến ngần này tuổi, gần đất xa trời, mọi nguyện vọng đã đủ đầy khiến ông thêm hài lòng.

Buổi tiệc có cả Ngạo Trần Bách cùng Đan Hạ đến dự, trên tay cả hai là một đứa nhóc vẫn còn sơ sinh, đứa bé gái còn lại đã độ 5 tuổi.

Khương Nhã sau sự việc lần trước, cũng có hay tìm đến Đan Hạ nói chuyện, chủ đề hai người phù hợp, từ đó mà trở nên thân thiết.

Khương Nhã thật sự muốn sinh thêm một đứa nữa nhưng vì sức khỏe yếu ớt nên không thể, Ôn Thiệu Phong nhìn ra mối bận tâm của cô, hai tay vòng ôm chặt cổ.

“Đối với anh có em với đứa nhóc này đã đủ rồi.”

Ôn Thiệu Hoàng tay cầm món quà của ông cố vừa đưa đến, háo hức lao đến bàn mà ngồi, vừa ngồi lên thì liền đụng phải bé gái Ngạo Huyền đang đi tới, cô nhóc phồng má giận dỗi mà nhảy đổng lên.

“Bắt đền, bánh kem của tôi ai cho cậu phá nát như thế chứ.”

Ôn Thiệu Hoàng nhìn hành động này liền đẩy ra, vẻ mặt có chút hối lỗi, bắt gặp gương mặt xinh xắn đang phồng lên thì gò má đỏ ửng ngượng ngùng.

“Tôi đền cho cậu là được chứ gì?”

Ngạo Huyền trông thấy Ôn Thiệu hối lỗi, bàn tay phẩy phẩy.

"Sau này thứ gì của cậu đều là của tớ, như thế mới có thể mà đền bù được chiếc bánh kem đắt tiền này."

Những người lớn xung quanh không ngừng cười ầm lên, mà cũng vì câu nói này mà cô bé Ngạo Huyền đã tự rước họa vào bản thân.

Đúng hơn hai mươi năm sau, Ôn Thiệu Hoàng lúc nào cũng chạy theo Ngạo Huyền không ngừng nói, cô nhóc giờ đây càng lớn càng trở nên xinh đẹp, nhan sắc thì lại khiến mọi người không ngừng mê mẩn.

“Chẳng phải em nói sau này thứ gì của anh đều là của em mà, bây giờ anh cũng là của em, em phải chấp nhận lấy chứ.”

Ôn Thiệu Hoàng theo đuổi vợ đến độ da mặt dày hẳn một lớp, tin tức cũng lan truyền không ngừng, đến một ngày Ngạo Huyền không chịu nổi nữa liền bất đắc dĩ mà trả lời.

“Được rồi, anh cũng là của em.”

Ôn Thiệu Hoàng dụ vợ thành công, nhất quyết dắt tay đi đăng ký kết hôn không để cô kịp thích ứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang