Khu phim trường hôm nay mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, Châu Đình Yên sau vụ việc hôm qua thì đã tạm thời không còn kiếm cớ gây sự với Khương Nhã.
Đến lúc kết thúc phân cảnh quay của Khương Nhã thì đã vào buổi chiều, vừa về khu khách sạn đoàn làm phim thuê cô đã ngay lập tức cởi bộ đồ ra.
Vết thương giờ đây đã khô lại, nhưng vì bộ đồ là ôm sát lấy bắp chân cho nên vết thương đã nhanh chóng bị rách ra. Khương Nhã đành phải tự chăm chút lại cho vết thương của bản thân lần nữa.
Khương Nhã về chưa được bao lâu thì Châu Đình Yên cũng đã quay xong phân cảnh, nữ quản lý đến khi thấy mọi thứ xong xuôi mới rời đi.
Vốn định mua vé máy bay để trở lại thành phố nhưng khi vừa qua đường, cô ta đã thấy bóng dáng quen thuộc. 𝑻ra𝑛g gì mà hay hay thế [ 𝑻 r𝖴mtruyệ𝑛.𝚅𝑛 ]
Là Ôn thiếu, ngài ấy hiện đang ở đây. Mà khu vực ngày hôm nay vốn rất gần phim trường, đặc biệt đến nơi đây là đang nhớ lấy Châu Đình Yên sao? Điều này đối với nữ quản lý không thể nào là sai được. Còn tự thân mình đến đây như vậy là đang rất coi trọng Châu Đình Yên.
Vừa định bám theo thì chiếc xe đã khuất bóng, nữ quản lý tự lưu lại biển số xe rồi liên hệ thẳng đến Châu Đình Yên. Điện thoại vừa bắt máy thì giọng nói của nữ quản lý đã vang lên.
“Ban nãy chị đã thấy Ôn thiếu đến phim trường, cái này rõ ràng là đến thăm em mà, ngài ấy đang nhớ em!"
Châu Đình Yên vốn đang ngồi nghỉ ngơi nghe nói vậy cũng tỉnh táo hẳn. Nhưng chưa kịp vui mừng bao lâu thì cô ta lại nhớ đến, cảnh quay của Khương Nhã cũng vừa mới kết thúc cách đây không lâu.
Vừa nghĩ đến đó bàn tay nắm chiếc điện thoại mà siết chặt hỏi lại.
“Ngài ấy vẫn còn ở đấy không?”
Nữ quản lý đáp lại không, đến lúc này Châu Đình Yên mới thật sự xác nhận sự việc.
Ôn Thiệu Phong là đến vì Khương Nhã, nhưng cô ta vừa mới về cách đây 20 phút, là do ngài ấy không biết nên vẫn đứng đợi, giờ biết Khương Nhã đã về nên không cần ở đây nữa.
“Chị theo dõi xem ngài ấy sẽ đi đâu.” Dứt câu cô ta liền tắt điện thoại hẳn, Ôn Thiệu Phong đang ở đây, đã hiếm hoi Châu Đình Yên mới có khả năng biết được lịch trình, sao có thể bỏ qua cơ hội lần này.
Trên xe, một tay Ôn Thiệu Phong nhìn vào màn hình máy tính, cả tệp dự án hồ sơ mới được gửi tới. Trợ lý Quyết lái xe phải báo cáo lại mọi thứ tất thảy từ đầu đến cuối.
“Cô Khương đã kết thúc cảnh quay từ năm giờ chiều.”
Vốn lúc đến vẻ mặt ông chủ rất bình thường, nhưng khi biết được không có Khương Nhã ở đây, gương mặt đã nhăn nhó hơn hẳn, tính khí cũng trở nên khó chịu hơn.
Theo như lịch trình kế tiếp là phải tham dự buổi tiệc do tập đoàn MK mở, diễn ra lúc sáu giờ, bây giờ cũng coi như là đã sắp bắt đầu. Nghĩ đến đó trợ lý Quyết đã đánh xe qua thẳng khu dự tiệc.
Nơi đây tụ hội hầu hết các người có máu mặt trong giới kinh doanh, Ôn Thiệu Phong vừa bước vào, khí chất trên người bất phàm cao ngạo, nhất thời thu hút hết ánh mắt của những con người xung quanh.
Một vài người phụ nữ biết danh tiếng không nhịn được mà phải lên tiếng khen ngợi. Vốn định đi lại gần nhưng khi bắt gặp gương mặt Ôn Thiệu Phong không có vẻ gì sẽ hứng thú, nhất thời tự biết điều mà né ra.
Vẻ ngoài có thể thu hút lấy người người ta, nhưng khí chất trên người lại vô hình khiến người khác có chút sợ hãi.
Thế nhưng trong đó vẫn có một vài người không quá quan tâm, chỉ biết người đàn ông trước mặt là một người rất có tiếng trong giới, nên nhân cơ hội lần này mà làm quen, huống hồ bây giờ bên cạnh chẳng có lấy một người bạn tiệc nào đi cùng.
Vừa định đi lại gần phía Ôn Thiệu Phong thì đã bắt gặp một nữ nhân khác đang tiến tới, họ đăm đăm ánh nhìn khi nhận ra đó là một ngôi sao có tiếng, sau cùng tự thấy thua thiệt mà né ra sau.
Châu Đình Yên đi tới nắm lấy cánh tay Ôn Thiệu Phong, khóe môi nở nụ cười xinh đẹp, cất giọng mềm nhũn.
“Ngài Ôn, đã rất lâu rồi ngài vẫn chưa tìm em đấy.”
Ôn Thiệu Phong khó chịu nhìn xuống cánh tay đang ôm chặt mình, bộ đồ lại rất gợi cảm, để lộ ra các vòng eo đều đặn thu hút ánh nhìn mọi người xung quanh.
Bàn tay Ôn Thiệu Phong đẩy ra, một lực trông rất nhẹ nhưng thực chất lại rất mạnh khiến Châu Đình Yên lùi về sau.
Bị đẩy khiến Châu Đình Yên nhất thời tức giận. Đã đến đây rồi, sao có thể để mọi thứ về không như vậy.
Châu Đình Yên xoay người mà tự rót rượu vào ly, nhân lúc mọi người không chú ý lén bỏ thuốc vào. Hôm nay bằng bất cứ giá nào, cô ta cũng phải leo được lên giường của Ôn Thiệu Phong. Chỉ cần lên được giường, Ôn Thiệu Phong cho dù không quan tâm đến cô ta, nhưng nếu thật sự có con, há có thể nào mà không để tâm cho được?