Ngay tại khu phòng VIP của khu đại hội, thông qua lớp cửa kính trong suốt, lão Chử Dịch không ngừng xoay đi xoay lại hạt kim cương trên tay, khóe môi nhếch cười hài lòng. Nghĩ ngợi một lúc liền quay sang nhìn người đàn ông đứng đầu của tổ chức mà đã hợp tác.
“Tôi muốn hôm nay tên họ Ôn đó đã bước vào thì không thể bước ra.”
Chỉ cần nghĩ đến việc sau đêm nay, kẻ cầm đầu thế giới ngầm sẽ là lão, trong lòng không khỏi vui sướng, bàn tay lẳng lặng rút điếu thuốc ra, nhìn về hướng đồng hồ từ đằng xa, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi.
Người đàn ông cười khàn hai tiếng coi như đáp lời, tuy nói sẽ tham gia, sẽ đẩy người vào, nhưng hắn cũng đâu có ngu ngốc mà đẩy hết tất cả người của mình.
…
Vừa qua khỏi khu vực canh gác, cánh cửa sảnh tiệc liền đóng lại. Tên vệ sĩ cầm theo chiếc vali mà đi theo sau Khương Nhã, ngay khi đến khu phòng khác đã bỏ xuống tự động rời đi.
Khương Nhã không quan tâm hôm nay bằng cách gì, cô cũng phải giết chết người đàn ông đó, kẻ mà đã khiến cô thành ra như vậy. Cùng lắm kéo hắn ta xuống địa ngục, cô thật sự ghét cái cuộc sống cứ phải trốn tránh như thế này.
Chiếc vali được mở ra, phủ bên trên là một món đồ cổ bằng sứ đắt tiền, Khương Nhã lặng lẽ đặt sang một bên, đến khi lấy ra hết, lộ ra phía trong là loạt các dụng dụ rời rạc, Khương Nhã cầm lên, điêu luyện mà lắp ghép lại cho đến khi hoàn chỉnh là một cây súng bắn tỉa.
Khương Nhã cau mày cẩn thận xem xét lại, bàn tay lướt nhẹ, cảm giác trơn bóng truyền tới, đã rất lâu rồi cô mới đụng lại những món đồ như thế này.
Loại súng là Steyr SSG 69, một loại súng mà nguồn gốc xuất xứ từ nước Áo, thế nhưng tên Dụ Minh đó vẫn có thể mà sở hữu một món đồ như vậy, thật không uổng công khi đã tìm đến.
Căn phòng của Khương Nhã đang dừng lại chỉ đơn giản là một căn phòng khách bị bỏ lại, đã rất chú ý mới bước vào, trước đó đã tìm hiểu sơ qua cấu trúc nơi đây, ngay khi thấy tận mắt cũng không ngừng kinh ngạc.
Đẩy chiếc bàn lại gần khung cửa, phía trên là cánh quạt thông gió đã ngừng quay, Khương Nhã đặt tầm ngắm lên cánh quạt, với độ phóng đại lên tới 10x, thông qua ống ngắm thuận lợi thấy được khung cảnh sảnh tiệc rộng lớn bên ngoài.
Căn phòng này, thông với hai căn phòng khác, nối liền liên tiếp tới sảnh tiệc chính!
Sau một hồi đảo mắt, không thấy người cần tìm, Khương Nhã lẳng lặng đặt cây súng xuống mà thở dài một hơi, việc bây giờ chỉ cần làm là chờ đợi.
Cho đến nửa tiếng sau, cả sảnh tiệc quây quần lại đầy đủ những vị khách. Phục vụ từng đợt bưng đồ ăn lên. Vị MC đứng phía trên bục, nói một câu khiến tất cả mọi người nhanh chóng mà tập trung dưới sân khấu.
Khương Nhã lúc này nghe vậy mới ngồi dậy, đặt một chân lên bàn làm điểm tựa, những sợi ren đỏ rớt lưa thưa phía dưới để lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo.
Thế nhưng đến tận lúc này, sau một lượt xoay vòng Khương Nhã lại phải bất chợt cau mày, cảm nhận không ít ánh mắt từ xung quanh. Nơi đây không chỉ mỗi cô định lên kế hoạch ám sát, mà còn vài kẻ nữa!
Chậm rài xoay chuyển, ngón tay đặt lên vị trí điểm tựa, đến tận khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Ôn Thiệu Phong thì Khương Nhã đã phải cau mày, kể từ đêm cuối, lâu như vậy rồi mới gặp lại.
Khương Nhã nhếch môi cười nhạt, người đàn ông hoàn hảo như vậy, ngủ lâu thế đúng là xem ra cũng có lời thật, bao nhiêu người phụ nữ mong muốn cơ mà.
Nhưng cũng từ lúc Ôn Thiệu Phong xuất hiện, đứng ở toàn cảnh bao quát, Khương Nhã thấy lần lượt những kẻ áo đen từ bốn phía không ngừng lao ra, đến lúc này cô mới nhận ra một điều gì đó kì lạ, Ôn Thiệu Phong cũng đang bị những kẻ khác ám sát.
Nơi đây quy mô lớn như thế, vậy mà những tên sát thủ này còn có thể xông thẳng vào không ai nhận ra, có nhắm mắt Khương Nhã cũng đoán được có kẻ nội gián phía sau, mà kẻ này còn có thân phận rất lớn, nhưng hành động ngang nhiên như vậy, trông có vẻ hấp tấp muốn giết sạch Ôn Thiệu Phong.
Không thấy người đàn ông cần tìm, nhưng lại trông thấy Ôn Thiệu Phong. Dù gì một kẻ hôm nay đã quyết không thể trở ra như Khương Nhã, vẫn là nên giúp đỡ người đàn ông này, coi như một chút sự trả ơn với những lần giải quyết lũ ruồi nhặng vây quanh cô.
Nghĩ là thế, nhưng lại nghĩ đến việc Ôn Thiệu Phong bị lũ người kia làm tầm ngắm khiến Khương Nhã không ngừng bứt rứt, bàn tay mở toang cánh cửa mà bước ra ngoài.
Nhưng cũng từ lúc bước ra khỏi khu vực căn phòng, phía cuối dãy hành lang, người đàn ông đó cũng lẳng lặng bước ra, vừa trông thấy gương mặt đó, dáng người đó, Khương Nhã lại ngay lập tức ngược lại trở thành tầm ngắm.
Nghiên Tâm đứng bên cạnh nhíu mày nhìn người quen, vài giây sau đã trợn tròn mắt.
“Là Nghiên Hi, chính là cô ta!”