Nơi đây trông sang trọng, bao quanh lại là những thảm cỏ nhân tạo đan xen, vệ sĩ canh gác nhiều vô số.
Trợ lý Quyết đứng bên cạnh hơi khó hiểu, đó giờ ông chủ chưa đem phụ nữ về bao giờ cả, cho dù là bên ngoài có vướng vào tin đồn với các nữ nhân khác cũng chẳng để tâm.
Thế nhưng Khương Nhã không hề biết điều đó, cô chỉ biết được rằng xung quanh Ôn Thiệu Phong nữ nhân nhiều vô số, lợi dụng vẻ đẹp của cô mà lên giường, đêm nay cô nhất định phải có được Ôn Thiệu Phong.
Khương Nhã đi theo trợ lý Quyết về phòng riêng, đến khi sắp xếp ổn thỏa mới rời đi.
Đến đêm, khi mà cả khu đã tối đèn. Khương Nhã lần mò đường mà cô đã nhớ, sau đó đẩy cánh cửa phòng Ôn Thiệu Phong ra.
Ôn Thiệu Phong đứng bên cạnh tủ quần áo, nghe tiếng động cau mày đẩy mắt sang.
Khương Nhã nhìn Ôn Thiệu Phong, không để người đàn ông chuẩn bị đã đẩy sang một góc, cô nhón gót chân lên liếm nhẹ vào vệt máu ở cổ đã đông lại do vết thương vì dao ban nãy.
Ôn Thiệu Phong nhìn hành động này có chút ngây ra, yết hầu chuyển động lên xuống, cả người cảm giác nóng ran. Bàn tay đè Khương Nhã mạnh vào vách tường, cất giọng có chút khó chịu.
“Cút về phòng của cô, hoặc là tôi sẽ giết cô.”
Khương Nhã không đặt lời nói vào tai, cô lần nữa nhón người lên cắn vào vành tai của Ôn Thiệu Phong mà trêu gợi.
“Ngài Ôn, đêm nay ngài cứu tôi một mạng, từ giờ tôi sẽ là của ngài.”
Gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn dưới ánh đèn mờ nhạt thêm kiều diễm, anh cảm nhận được dường như bị người con gái này chi phối, anh cúi xuống gặm lấy cánh môi của cô.
Ôn Thiệu Phong đâu ngờ rằng, cảm giác nếm thử mùi hương của người con gái lần đầu lại khiến anh đê mê đến nghiện.
Một đêm dây dưa kết thúc, Khương Nhã rời thẳng đến bệnh viện đặt vòng tránh thai. Cô không biết bản thân ở bên cạnh người đàn ông đó bao lâu, chỉ biết là vòng tránh thai có hiệu quả ngăn mang thai đến năm năm.
Khương Nhã lần nữa nhìn tấm hình người con gái trên bức ảnh, mà người con gái đó cũng có trùng tên là Khương Nhã. Hay nói cách khác, cô là Nghiên Hi, thân phận Khương Nhã này chỉ là mượn lấy.
Trong lần chạy thoát, Nghiên Hi đã vô tình được một người con gái cứu lấy. Chỉ là trong quá trình chạy thoát, người con gái ấy đã bị đám người kia giết lầm.
Nghiên Hi vẫn còn nhớ rất rõ gương mặt trắng bệch ấy, bàn tay nắm lấy tờ giấy địa chỉ giọng van xin nhìn cô.
“Tôi, tôi là Khương Nhã, tôi…lúc đầu không hề có cha mẹ, nhưng vài ngày trước, tôi…tôi đã may mắn tìm lại họ.”
Nói đến đây, người con gái trước mặt ho liên tục, máu cũng theo đó trào ra ngoài, ngay ngực có một vết chém dài đến tận sóng lưng không ngừng rỉ máu đến đáng sợ.
“Tôi, tôi cảm thấy bây giờ không ổn rồi. Tôi…vẫn chưa gặp được họ nữa. Van xin cô giúp tôi đến nhận lại, tôi không muốn họ thất vọng.”
Nghiên Hi cắn chặt môi, ánh mắt lấp lánh những ánh nước. Cô gật đầu nắm chặt lấy tờ giấy trong tay người con gái. Từ đằng xa giọng nói gào thét vang lên.
“Đằng này có bóng người, cô ta ở đây.”
Người con gái trước mặt đẩy cô, đến lúc cuối khóe môi vẫn nở nụ cười.
“Cô chạy đi, đừng để họ bắt lấy. Còn nữa, nhớ sống tốt nhé!”
Nghiên Hi nước mắt từng giọt một chảy ra, đôi mắt đỏ ửng, cô xoay người bỏ chạy. Khương Nhã đúng không, tôi sẽ làm như lời cô, thay cô sống tốt.
Chỉ là không ngờ, khi Nghiên Hi sống dưới thân phận người con gái này, mẹ của cô nàng đã qua đời, kéo theo đó hàng loạt ân oán giữa cả gia tộc.
Đám người bên tổ chức không ngừng tìm kiếm ráo riết, cuối cùng Nghiên Hi lựa chọn người đàn ông cao quý là Ôn Thiệu Phong, chỉ cần trở thành người của anh ta, với thân phận đặc thù và không ai có lá gan đụng, cô vừa có thể trả thù thay cho cái chết của mẹ Khương Nhã, vừa có thể che dấu đi tung tích của cô.
Ôn Thiệu Phong quyền lực bao nhiêu, có ai là không biết cơ chứ.
Thoát ra khỏi dòng hồi ức, bàn tay vuốt nhẹ chỗ bằng phẳng bên cạnh.
Năm năm kết thúc, những lần dây dưa trước cô lại phải uống thuốc tránh thai. Cho dù cô không quý trọng bản thân, cũng tuyệt đối không thể có thai với Ôn Thiệu Phong.
Đứng dậy sửa soạn, căn phòng này đối với cô rất quen thuộc, không hề có một chút lạ lẫm gì. Chỉ có điều, Khương Nhã không cảm thấy thân dưới đau nhức, cái này, chẳng lẽ đêm qua Ôn Thiệu Phong không làm gì cô sao?
Vừa trở về khu chung cư đã thuê thì chị Trân đã chạy ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Nhã từ trên xuống dưới, cho dù có nhiều câu hỏi nhưng đến cuối cũng không nói gì.
Bàn tay cô cầm vỉ thuốc tránh thai, gương mặt cúi gằm xuống, cô đang nghĩ là bản thân đã uống thứ này đến quen rồi, sợ là cơ thể đã sinh ra kháng thể.
Chị Trân xoa nhẹ mái tóc lặng nhìn, có những thứ không hỏi là tốt nhất.
Khương Nhã cười tự giễu một tiếng, cất ra giọng nói tự khinh bỉ bản thân.
“Chị không chê em sao? Em là dựa vào ngủ với Ôn thiếu để đi lên đấy.”
Chị Trân không trả lời câu hỏi, bàn tay gỡ lọn tóc rối mà vuốt nhẹ. Khương Nhã cho dù như thế nào chị Trân vẫn rất hiểu tính cách cô.