Mới đăng cách đây mười lăm phút đã xóa bài rồi? Đám truyền thông chẳng lẽ bị đe dọa sao? Chẳng phải chỉ cần có tiền, tin tức lớn bao nhiêu cũng sẽ đăng.
Chỉ là trừ khi tin tức đó thuộc người của...Ôn gia!
Chỉ cần nghe đến một chữ Ôn, chị Trân không khỏi nổi da gà.
Nhưng trước khi đống tin tức đó kịp mất đi cũng đã chụp lại ảnh màn hình. Sau khi tra một lượt gần nửa tiếng liền biết được thuộc truyền thông Hòa Tụng.
Mãi một lúc sau, cánh cửa được đẩy, Khương Nhã bước vào.
Chị Trân nhìn Khương Nhã bằng ánh mắt dò xét, bộ đồ có chút nhăn nheo, không chỉnh tề và...rất giống với phục trang trong tin tức.
Chị Trân xoa đầu giữ bình tĩnh lại, Khương Nhã hành sự luôn biết suy nghĩ dù có hơi thô lỗ, chắc chắn không tùy tiện leo lên giường lũ người đó đâu.
“Tin tức đã bị dập tắt rồi.”
Trên bàn, chiếc túi xách cùng đống đồ dùng vẫn còn, ánh mắt chị Trân dừng lại trước một bản hợp đồng dự án của một bộ phim.
Khương Nhã bình thản ngồi xuống, trước ánh mắt một ngàn câu hỏi, chỉ đáp ngắn gọn.
“Lũ người đó không ngáng được đường của em.”
Tin tức bị dập tắt chắc có lẽ do Ôn Thiệu Phong nhúng tay vào, nghĩ theo mọi chiều hướng, đều là vì không muốn ảnh hưởng đến hắn ta.
Làm gì có chuyện một người như Ôn Thiệu Phong lại tốt tính như thế.
Bản hợp đồng dự án của bộ phim vẫn nổi những dòng chữ, hơn nữa còn là Khương Nhã đảm nhiệm vai chính, đầu tư dưới tay của giải trí Tinh Nghê.
Khương Nhã không mấy quan tâm mối quan hệ của bọn họ như nào, cái cô quan tâm là dự án này do cô thực hiện ‘quy tắc ngầm’ mà kiếm được.
Trong đầu cô danh dự của bản thân không mấy quan trọng, huống hồ chi dưới tay một nhân vật lớn như Ôn Thiệu Phong mấy cái đó cũng trở nên vô nghĩa.
“Đống tin tức đó đến từ truyền thông Hòa Tụng, là một công ty dưới tay Bạch thị.”
Bạch thị, tên này, nghe tương đối là quen.
Bạch Hân, cái tên của cô ta xuất hiện ngay trong đầu của cô.
Đứa em gái này đã cắt đứt quan hệ rồi mà còn ‘chăm sóc yêu thương’ cô như thế này thật là cảm kích quá đi.
Khương Nhã nhìn lượt theo dõi của trang cá nhân cô giảm hẳn.
“Chị liên hệ với những người trong buổi thử vai của Phong Hoa giúp em.”
Bạch Hân, đụng đến tôi thì cô không yên đâu. Đến cuối kẻ nào khóc sớm thì sẽ rõ.
...
Một tuần sau, trong văn phòng kí kết hợp đồng.
Bộ phim Đại Đường Thi Sử thuộc thể loại cung đấu, người biên kịch ra bộ phim tất cả đều là những người có tiềng lâu năm trong nghề.
Đạo diễn Trịnh gương mặt nghiêm trang, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Ông nghiêm giọng nói.
“Tôi không biết mọi người hôm nay có mặt ở đây là bằng cách thức nào, nhưng một khi đã hợp tác vào bộ phim này thì tất cả sẽ thuộc sự quản lý dưới tay tôi. Đã làm việc với tôi, không hy vọng sẽ có trường hợp thiếu kinh nghiệm, còn không lúc đó bị chỉ trích như thế nào đều do mọi người tự gánh lấy.”
Đạo diễn Trịnh là người làm việc vô cùng nghiêm túc, trong quan niệm của ông, không quan trọng nổi tiếng hay vướng bận tin tức như thế nào, tất cả điều mà ông quan tâm đều là có kinh nghiệm và kỹ năng hay không.
Cuộc họp kéo dài nửa tiếng, cửa phòng họp đã được đẩy ra, một người phụ nữ bước vào.
“Xin lỗi, tôi đến trễ. Tôi là người đảm nhiệm vai nữ thứ hai trong phim.”
Một vài người trong phòng dường như ngớ người ra, từ khi nào một ngôi sao nữ nổi tiếng như Châu Đình Yên lại chỉ đóng vai nữ thứ hai thôi chứ.
Ánh mắt họ lại dời tầm trên người Khương Nhã đang ngồi trên bàn, vẻ mặt cô không mấy gì bận tâm.
Đâu đó trong căn phòng, một vài tầm mắt nghi ngờ hiện rõ, suy đoán hiện ra nhưng rồi lại nuốt vào.
Đạo diễn Trịnh nhìn người mới tới trễ, ánh mắt không một cảm xúc, dường như nhìn thấu vẻ mặt của cô ta.
Châu Đình Yên vội đi lại gần, bàn tay đưa ra, nở nụ cười xinh đẹp.
“Chào đạo diễn Trịnh, tôi là người đảm nhiệm vai diễn Hạ Lưu Ly trong bộ phim. Trong quá trình hợp tác hy vọng được ông chiếu cố nhiều hơn.”
“Nếu chiếu cố, người mà cô cần quan tâm là những diễn viên xung quanh đây. Mỗi người một nét diễn chứ không phải học hỏi từ tôi.”
Một câu nói nhàn nhạt không mấy lễ độ buông ra, cuộc họp đã kéo dài nửa tiếng mà bây giờ mới xuất hiện, ông căn bản rất không hài lòng.
“Hôm nay đến đây là kết thúc rồi. Mọi người cần thảo luận gì có thể đến gặp riêng trợ lý của tôi.”
Đạo diễn Trịnh đứng thẳng dậy, không ngó ngàng đến cái tay của Châu Đình Yên đang cứng đơ.
Cho đến khi tiếng cửa phòng vang lên, Châu Đình Yên mới nắm chặt tay lại.
Chỉ là một lão đạo diễn thôi, không cần ra vẻ làm gì.
Dàn người trong phòng lần lượt rời đi, Châu Đình Yên cô ta tham dự vào bộ phim ngày hôm nay đương nhiên là vì sự góp mặt của người nào đó rồi.
Châu Đình Yên xoay người, vội đưa tay tới chỗ Khương Nhã đang chú tâm trong bản tài liệu.
“Rất hy vọng hợp tác chung sẽ suôn sẻ.”